80s toys - Atari. I still have
Ác Điêu

Ác Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322660

Bình chọn: 9.00/10/266 lượt.

ày hắn làm phản bị bắt đã bị hủy bỏ”, nàng lạnh lùng nói

“Nhưng……”

Tước nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng là nàng đã không còn kiên nhẫn.

“Nếu báo tin thật sự làm khó ngươi, vậy ngươi hãy giải trừ phong ấn, để ta đi ra ngoài, ta phải lấy lại thần kiếm của ta”

“Thần kiếm? Vì sao…… Ngươi nhất định phải lấy thần kiếm? Ta nghe Hắc

tổng quản nói, kiếm chính là hồn của ngươi, là thật vậy chăng?” Tước nhi đối chuyện này buồn bực đã lâu.

Nàng bị nàng hỏi trong lòng chấn động.

Mấy ngày nay bị nhốt ở trong này, thân thể ngày càng suy nhược đã

giúp nàng chứng thật sự nghi ngờ nhiều năm trong lòng, thần kiếm chẳng

những có liên quan đến pháp lực của nàng mà còn là tính mạng của nàng.

Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Đây từng là bí mật của nàng, nhưng hiện tại đã không giấu được nữa rồi.

“Đúng vậy.” Nàng chỉ có thể thản nhiên thừa nhận.

“Vì sao…… Mạng của ngươi lại có liên quan tới kiếm”, Tước nhi khó hiểu.

“Thẳng thắn nói, ta cũng không rõ ràng……” khuôn mặt thanh tú của nàng trầm xuống.

Nàng đã xảy ra chuyện gì sao? Từ sau khi bị thương nặng tỉnh lại,

thấy lồng ngực trống rỗng như là mất đi cái gì đó rất quan trọng nhưng

vẫn khôn nghĩ ra được đó là gì.

Lần sau, nếu có cơ hội gặp lại Tòng Dung, nàng nhất định phải hỏi hắn cho rõ.

“Thì ra..chính ngươi cũng không rõ a..”, Tước nhi nhìn nàng chằm chằm.

“Mặc kệ như thế nào, thần kiếm cùng ta là nhất thể, ta phải cầm lại nó.”

“Thần kiếm nếu cùng ngươi là nhất thể, như vậy, trong quá khứ ngươi

dựa vào thần kiếm mới có được pháp lực cao cường? vẻ mặt Tước nhi trở

nên cổ quái.

Nàng nhíu mi, không thích giọng điệu có vẻ chế nhạo của Tước nhi,

giống như ám chỉ nàng không có thần kiếm thì không làm được gì.

“Mau đi ra ngoài cho ta..”, nàng đẩy Tước nhi cũng tính xông ra ngoài.

Tước nhi tiến lên giữ chặt nàng, thấp kêu:“Chờ một chút, tiểu thư……”

“Như thế nào? Ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?” Nàng trừng mắt tước nhi.

“Không, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết với sức lực hiện tại ngươi

tuyệt đối không thể lấy được thần kiếm…không, có lẽ là vĩnh viễn cũng

không lấy được…”, Tước nhi nói được một nửa, vẻ mặt chợt hiện lên nụ

cười ngoan độc, tay đã cầm dao hung hăng đâm nàng.

Nàng sửng sốt một chút, còn không kịp phản ứng, ngực đã bị đao thật sâu đâm vào.

Trong nháy mắt, nàng không cảm thấy đau mà chỉ là kinh ngạc, khiếp sợ, thậm chí còn cảm thấy hoảng hốt…

Tước nhi trước mắt sao trở nên dự tợn như vậy? sao trong cái miện nhỏ của nàng lại lè ra một cái lưỡi rắn?

“Ngươi căn bản không cần thần kiếm, Võ Khúc đại nhân, bởi vì, ngươi

cũng sắp đã chết.” Tước nhi cười lạnh, khuôn mặt nháy mắt liền biến

thành Hắc Mãng.

“Là…… Ngươi….Độc xà”, ngươi rốt cuộc hiểu ra, người này không phải là Tước nhi mà là Hắc Mãng, hắn giả làm Tước nhi lẻn vào đây để giết nàng.

“Ta không để cho ngươi mê hoặc vương gia, hắn cần phải chuyên tâm để

hoàn thành nghiệp lớn, đoạt được ngôi vị, như vậy sau này ta mới có thể

theo hắn một bước lên trời…” Hắc Mãng nói xong càng dùng sức đâm đao sâu hơn vào ngực nàng.

“Ngô……” Nàng cả người chấn động.

“Ngươi liền im lặng chết đi!” Hắc Mãng nói xong, lãnh khốc đâm đao mạnh xuống rồi lại không lưu tình chút nào rút ra.

Nàng thân mình quơ quơ, lung lay sắp đổ, kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực

trái của mình bị đao đâm trúng, thấy máu chảy ra, ý thức đột nhiên lâm

vào một trận thất hồn mê loạn.

Tình cảnh này, nàng dường như đã trải qua.

Đồng dạng bị dao đâm, đồng dạng vết thương, đồng dạng bị chảy máu,

màu đỏ tươi ở trước ngực nàng giống như một đóa hoa hồng nở rộ.

Đó là khi nào? đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao…… Nàng một chút cũng không cảm thấy đau?

Miệng vết thương rõ ràng rất sâu, vì sao lại không có cảm giác gì?

“Hừ, hừ, trái tim của thần tiên thiên giới có thể giúp tăng thêm ngàn năm đạo hạnh, ta cũng không nên lãng phí…”, Hắc Mãng tham lam liếm đầu

lưỡi, tay trái thọc sâu vào trong miệng vết thương của nàng, ý đồ nắm

lấy trái tim của nàng nhưng hắn tìm cả nửa ngày cũng không sờ được cái

gì.

“Ông trời ơi, ngươi…ngươi rốt cuộc là…”, hắn đột nhiên rút tay về,

lui về phía sau, trừng mắt giống như đang nhìn thấy quái vật, thất thanh la to.

Ý nghĩ của Thủ Kiếm đang tán loạn cũng bị tiếng kêu của hắn làm tỉnh

lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hắc Mãng, chỉ thấy vẻ mặt hắn kinh hãi,

hai mắt không tin được nhìn chằm chằm trước ngực nàng.

Nàng…… Làm sao vậy?

Nàng mờ mịt tự hỏi, chậm chạp dùng tay ấn vào ngực, sau đó chính nàng cũng trở nên ngây dại.

Tuy rằng máu không ngừng chảy ra nhưng trong ngực của nàng, không…nàng không có tim, cư nhiên lại không…có tim!

Không có tâm, lại vẫn có thể sống, vẫn còn sống?

Vì sao?

Nàng quả thực không thể tin những gì mình tận mắt thấy, càng không thể lý giải rốt cuộc nàng đã từng xảy ra chuyện gì.

Người nàng ở đây nhưng tim nàng thì ở nơi nào?

Mùi máu tươi dày đặc làm cho nàng thêm giật mình hoảng sợ, thân hình

suy nhược còn bị thương nặng như vậy, bắt đầu run kịch liệt.

Đúng lúc này, trong không khí chấn động một cỗ dao động kỳ dị, tiếp

theo một luồng khí sắc bén từ địa cung tuôn ra,