
, nàng vội vàng cầm lấy, đứng dậy, lui về phía sau.
“Thủ Kiếm, hôm nay, ta trước hết buông tha ngươi, trở về báo tin đi,
đi nói cho huynh trưởng ta biết, còn có Tòng Dung, nói hắn hảo hảo chuẩn bị thịnh yến để hoan nghênh ta, hoan nghênh Lệ vương trở về…ha ha ha…”
Thủ Kiếm tự biết giờ phút này không phải là đối thủ của Lệ vương,
hiện tại chỉ có thể bỏ chạy về thiên đình cùng Tòng Dung thảo luận kế
sách đối phó.
Vì thế, nàng điểm nhẹ mũi chân, bay ra ngoài cửa sổ.
“Vương gia, ngươi đây là thả cọp về núi a!” Hắc Mãng vội la lên.
“Thế này mới thú vị a, Hắc Mãng, thả cọp về núi, lại trở lên núi bắt
hổ, lần này ta muốn tiêu diệt hang hổ cùng với sở hữu hổ, một cái cũng
không thừa…”
Phụng Thao Thiên mãnh nói xong, ánh mắt nhìn theo thân ảnh của Thủ
Kiếm, trong mắt có yêu, còn có hận nhiều hơn, nhưng so với hận thì giận
còn nhiều hơn, mà đau lại nhiều hơn giận. Đau…
Lần sau gặp mặt, hắn cùng với Thủ Kiếm trở thành địch nhân, hắn không bao giờ thủ hạ lưu tình nữa.
Không bao giờ nữa.
Cảm giác được Phụng Thao Thiên đang nhìn mình, Thủ Kiếm quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt hắn, trên mặt chợt cảm thấy ươn ướt, không hiểu vì
sao mình lại có cảm giác mất mát và rơi lệ.
Không hề có đạo lý, không rõ nguyên nhân…… Rơi lệ đầy mặt.
Nàng kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không thể lý giải, mình vì sao mà khóc? Vì ai mà khóc?
Không có tâm thì sao biết đến chua xót, vậy thì nước mắt này ngọn nguồn là từ đâu?
Là từ một đoạn trí nhớ đã bị nàng lãng quên sao?
Rất nhiều nghi vấn cũng chỉ có một mình Tòng Dung mới giải đáp được cho nàng.
Thiên giới
Thủ Kiếm trừng mắt nhìn Tòng Dung, hi vọng có thể từ trong miệng hắn moi được một ít thông tin nhưng hắn cái gì cũng không nói
“Thời cơ chưa tới”
Nàng hỏi mười lần, hắn đều trả lời một câu như vậy.
“Ngươi đợi đến khi nào mới là đúng thời cơ? Từ trước tới giờ, ngươi
luôn thao túng sinh mệnh của người khác, ngay cả ta cũng là quân cờ của
ngươi, có phải không?”, nàng nắm vạt áo Tòng Dung, lạnh măt quát hỏi,
tính nhẫn nại đã không còn nữa.
Trở lại thiên giới, nàng còn chưa kịp điều dưỡng thân thể đã tìm tìm
đến Vân Thiên động tiên của Tòng Dung, muốn tìm hiểu chân tướng sự việc
nhưng Tòng Dung lại không chịu trả lời vấn đề của nàng.
“Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không phản đối”, khuôn mặt tuấn dật của Tòng Dung vẫn trầm tĩnh,bất động.
“Ngươi……” Nàng tức giận đến nói không được nữa.
Nghe theo hắn thành ra bị Phụng Thao Thiên giam giữ, chịu sự lăng
nhục, hắn chẳng những không có lời xin lỗi mà ngay một câu giải thích
cũng không, miệng kín như bưng, quả thật so với người chết còn lợi hại
hơn.
“Khí lực của ngươi quá yếu, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều nếu không
thể lực sẽ kiệt quệ đến mức không còn”, Tòng Dung nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, khuyên nhủ.
“Ta làm sao có thể nghỉ ngơi, Lệ vương sẽ trở lại, toàn bộ Thừa Thiên cung sắp lâm đại nạn, Ngọc Hoàng lo âu không ngừng, hạ lệnh cho thiên
binh thần tướng phải canh phòng cẩn mật, ngươi còn bảo ta nghỉ ngơi
nhiều?”, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, hét lớn.
Nàng hiển nhiên đã trúng quỷ kế của Lệ vương, hắn báo trước là sắp đột kích làm cho cả thiên giới rối loạn cả lên.
“Ngọc hoàng kỳ thật một chút cũng không cần lo lắng, tuy rằng tinh
tượng biểu hiện ác triệu, Lệ vương lại rất đáng sợ nhưng chúng ta có vũ
khí khống chế được hắn”, Tòng Dung nhẹ giọng nói.
“Vũ khí gì?”
“Ngươi.”
“Ta?” Nàng ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi là đủ rồi, từ trước cho tới giờ, người duy
nhất có thể chế ngự hắn cũng chỉ có một mình ngươi”, Tòng Dung vẫn một
câu nói cũ.
“Vì sao?” Nàng không hiểu. Lúc trước nàng nghĩ Tòng Dung nói vậy là
do nàng có võ công và thần kiếm, nhưng thực ra mọi chuyện dường như lại
không phải như vậy.
“Bởi vì hắn yêu ngươi.” Tòng Dung nhìn nàng.
Mặt nàng biến sắc, nhớ lại những gì Phụng Thao Thiên đã nói, đã làm
với nàng trong hai mươi ngày qua, chẳng lẽ ngoài đằng sau sự chiến đoạt
cùng lăng nhục đáng giận thật sự là yêu sao?
“Ngươi hẳn cũng đã cảm giác được, hắn đối với ngươi là yêu quá mức…”
“Đừng nói nữa!” Nàng lớn tiếng giận kêu.
Không, nàng không muốn biết, cho dù nàng đã cảm nhận sự mê đắm của
Phụng Thao Thiên dành cho nàng nhiều thế nào, nàng vẫn không muốn đối
mặt với loại tình cảm gấy áp lực của hắn.
“Bất quá đây là số mệnh của hắn, hắn yêu ngươi nhiều như vậy sẽ hủy diệt hết thảy của hắn”, Tòng Dung lại nói.
Nàng trợn to hai mắt, không hiểu sao trong lồng ngực trống rỗng lại nổi lên một cảm giác đau đớn.
“Không phải hắn vẫn chưa bị hủy diệt sao? Ngươi muốn ta đi đối phó
hắn nhưng ngược lại vì ta mà hắn khôi phục trí nhớ cũng giải trừ được
rủa hình Không thuộc mình”, nàng ảo não nói nhưng chỉ mới được một nửa
thì ngưng lại, sắc mặt trắng xanh.
Đây…chính là mục đích của Tòng Dung.
Hắn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, cho nên mới cố ý đối với
chuyện nàng bị bắt đi không hề quan tâm, chính là muốn tạo cơ hội cho
nàng và Phụng Thao Thiên ở chung một chỗ, lợi dụng nàng để cho Phụng
Thao Thiên khôi phục trí nhớ.
Tòng Dung nhìn chằm chằm biểu tình