
nàng đã từng nghe nói đến.
A Mạch vài lần cưỡi ngựa đi ngang qua xe ngựa của Từ Tĩnh, nhìn ông ta ám chỉ vài thứ, ý tứ nói là mục đích
của ông ta đã đạt được rồi, thì hãy nghĩ đến chút tình nghĩa mà nói giúp với Thương Dịch Chi thả nàng đi.
Song lần nào Từ Tĩnh cũng chỉ nở nụ cười bí hiểm mà không hề tiếp lời.
Đại quân tiến lên với tốc độ rất
chậm, tuy rằng Thương Dịch Chi hạ lệnh phải đẩy nhanh tốc độ hành quân,
nhưng vẫn phải đi mất tới mười ngày đường mới đến nơi. Khi quân Thanh
Châu tới được ngoài thành Dự Châu thì đã là giữa chín tháng.
Trên đường đi, Thương Dịch Chi đã
phái quân sĩ cưỡi ngựa chạy tới Dự Châu báo tin trước, sau vài ngày tên
lính đó trở về, nói bốn cửa thành Dự Châu đều đóng chặt, giống như gặp
phải đại địch. Khi quân Thanh Châu đi tới dưới thành, thấy quả thực như
thế, càng bực hơn nữa chính là quân coi giữ thành Dự Châu lại nhất quyết không chịu mở cửa thành, nói là sợ trong quân có trá, sợ thát tử Bắc
Mạc giả trang.
Thương Dịch Chi nghe xong thì vô cùng giận dữ, phi ngựa tiến lên phía trước mà lớn tiếng quát mắng, nói con
mẹ các ngươi, ngay cả người một nhà mà cũng không nhận được sao? Bổn đại gia đi từ xa đến giúp các ngươi, các ngươi liền dùng cái đức hạnh này
để đón tiếp? Mau gọi chủ tướng thủ thành Dự Châu ra đây, nhìn xem đại
gia có phải là thát tử Bắc Mạc hay không?
Đương nhiên, nguyên văn lời nói của
Thương Dịch Chi không phải là mắng chửi như vậy, hắn dù sao cũng là kẻ
được học qua đèn sách, ở kinh thành là một nhân tài kiệt xuất về ăn chơi trác táng, tuy rằng bại hoại, nhưng văn nho(3) vẫn là có một chút.
Trên tường thành, quân coi giữ nghe
thấy vị tướng quân dưới thành nói như vậy,thì vội vàng chạy đi mời chủ
tướng. Viên chủ tướng kia họ Thạch tên Đạt Xuân, làm chủ tướng thành Dự
Châu đã được bảy năm, trong suốt thời gian đó mới chỉ đến kinh thành hai lần, nhưng đều không gặp qua Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi lại mới
tiếp nhận chức tướng quân thủ thành Thanh Châu, còn chưa kịp đến tới
những thành thị lân cận la cà, cho nên hai người này chẳng ai nhận ra
ai.
Thương Dịch Chi ở dưới thành hô to:
bản tướng là chủ tướng thủ thành Thanh Châu Thương Dịch Chi, trên thành
Thạch Đạt Xuân nào dám tùy tiện tin tưởng. Vì thế ông ta căn cứ vào
nguyên tắc an toàn thứ nhất tắc hỏi lại: “Có bằng chứng gì không?”
Thương Dịch Chi giận đến nỗi thiếu
chút nữa thì cẵn phải đầu lưỡi, thầm nghĩ ta chính là người sống đến
đây, ngươi còn quản ta chứng minh thân phận sao? Muốn đòi loại bằng
chứng nào đây? Chẳng lẽ còn phải đem ấn của ta đem cho ngươi nghiệm
chứng sao? Đang nghĩ tới đây, không ngờ trên tường thành quả thực nói
vọng xuống: “Nếu thật sự là Thương tướng quân, thỉnh đem ấn ra đây xem
một chút.”
“Hắc! Giỏi! Giỏi lắm!” Thương Dịch
Chi tức giận cười lớn. Ngay cả con ngựa đang cưỡi bên dưới tựa hồ cũng
nóng rực lên, phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, ở tại chỗ quay đi
quay lại vài vòng. Thương Dịch Chi trong lúc xoay người tầm mắt vô tình
nhìn thấy A Mạch đang đứng ở cách đó không xa, lập tức trở nên âm lãnh
hai phần, hung hăng nhìn nàng một cái.
A Mạch trong lòng cả kinh, thầm nghĩ
người này sẽ không vì giận chó đánh mèo đấy chứ? Nàng lập tức co rút
người lại, muốn tránh khỏi ánh mắt hung ác của Thương Dịch Chi. Không
ngờ lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của hắn: “A Mạch!” Hắn nghiến răng
gọi.
“Đây!” A Mạch theo bản năng đáp lại,
phía sau đó mơ hồ nghe thấy Trương Sinh nhỏ giọng mắng: “Phải nói “Có
mặt”, không được nói “Đây”! Ngu ngốc! Nói bao nhiêu lần rồi!”
A Mạch hiện tại làm sao có sức cùng
hắn so đo này đó, hai chân nhẹ thúc vào bụng ngựa, kinh hồn táng đảm
tiến đến gần Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi đi đến sát tường thành,
ngửa mặt nhìn về phía chủ tướng thành Dự Châu, hô to: “Xin hỏi tướng
quân, giáo úy Đường Thiệu Nghĩa coi giữ thành Hán Bảo có ở trong thành
không?”
————————
Chú thích:
(1) Trương Sinh, Hồng Nương, nha hoàn, Thôi Oanh Oanh: những nhân vật trong Tây Sương Ký.
(2) đao tước diện: khắc dao lên mặt
(3) văn nho: sự nho nhã của thư sinh
Trên thành im lặng một lát, một lát
sau, thân ảnh Đường Thiệu Nghĩa xuất hiện phía trên tường thành. A Mạch
liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta, trong lòng vui sướng, nhịn không
được kích động kêu lớn: “Đường đại ca! Là ta, A Mạch!”
A Mạch sợ mình đã thay đổi trang phục thì Đường Thiệu Nghĩa sẽ không nhận ra, liền bỏ mũ giáp trên đầu xuống, hua hua tay về phía Đường Thiệu Nghĩa.
“A Mạch?” Đường Thiệu Nghĩa cả kinh,
thân hình cao lớn vội vã nhìn xuống phía dưới tìm kiếm. Chỉ thấy phía
trước cửa thành cách đó không xa, một thiếu niên cao gầy mặc chiến bào
màu đen, khoác nhuyễn giáp đang ngồi trên ngựa, ngửa mặt nhìn về phía
mình cười vui vẻ. Mi thanh mục tú, không phải A Mạch thì là ai!
Đường Thiệu Nghĩa hướng về phía Thạch Đạt Xuân bẩm: “Phía dưới quả thật không phải bọn thát tử, A Mạch chính
là người cùng thuộc hạ chạy ra khỏi thành Hán Bảo, thuộc hạ đến Dự Châu, còn A Mạch chạy tới Thái Hưng báo tin.”
Thạch Đạt Xuân gật gật đầu, nhưng là vẫn cẩn thận hỏi