
hòng, bên dưới biên chế thành quân khu, quân,
sư. Khi ấy, cải cách này gặp phải sự phản đối mãnh liệt của các lão thần trong triều. Về sau Tĩnh quốc công lui về quy ẩn, trải qua hơn hai mươi năm, biên chế trong quân đội của Nam Hạ đã có nhiều thay đổi, đến mấy
năm trước mới dần dần ổn định. Bộ Quốc Phòng lại bị đổi trở lại thành Bộ Binh, phía dưới biên chế chia làm quân, doanh, đội, ngũ. Mười người là
một ngũ, trăm người là một đội, ngàn người là một doanh, quân thì có lớn có nhỏ, lớn thì mấy vạn người, nhỏ thì mấy ngàn người. Quân hàm lại
chia ra thành Soái, Tướng, Giáo, Úy, Ngũ trưởng, Binh. Theo đó, từ cấp
“Úy” trở lên là có thân binh tùy tùng.
Đường Thiệu Nghĩa mặc dù được xưng là giáo úy, nhưng thật ra quân hàm “Úy” này chẳng qua chỉ là một chức đội
trưởng mà thôi. Quân hàm của Thương Dịch Chi tất nhiên cao hơn hắn
nhiều, xem như là chủ tướng của một thành, thủ hạ có hơn hai vạn binh
lính. Dựa theo tiêu chuẩn có thể dùng đến cả ngàn thân binh, bất quá
ngàn thân binh này cũng không phải đều theo bên người hắn hầu hạ, mà còn đảm nhiệm cả nhiệm vụ làm cảnh vệ, thông tin, cần vụ cho chiến địa.
Vừa rồi Thương Dịch Chi nói “dưới
trướng” tức là chỉ mấy chục người theo hầu bên cạnh hắn. Tên thân vệ dẫn A Mạch đi thay quần áo lúc nãy đã quay lại, bản thân hắn bất giác có
chút đắc ý, cảm thấy mình quả thực đoán không sai, tên A Mạch này đúng
là một tiểu tử tuấn tú, thật sự có khả năng trở thành huynh đệ của mình.
Tên thân vệ kia tự giới thiệu: “Ta
gọi là Trương Sinh, ta xem ngươi so với ta nhỏ tuổi hơn, về sau gọi ta
là Trương đại ca là được rồi.”
A Mạch khóe miệng khẽ mím lại, vì đột nhiên nhớ tới rất lâu trước kia mẫu thân từng kể cho nàng nghe một câu
chuyện xưa, có một người cũng được gọi là Trương Sinh, hiện tại nghĩ đến đã không còn nhớ rõ chuyện xưa nói cái gì, chỉ mơ hồ nhớ bên trong còn
có người gọi là Hồng Nương, nha hoàn cùng Thôi Oanh Oanh tiểu thư(1).
“Trương đại ca, ngài gọi ta là A Mạch là được rồi.” A Mạch nói.
“A Mạch? Họ gì?” Trương sinh hỏi.
“Họ Mạch.”
“Họ Mạch? Kêu A Mạch?” Trương Sinh có chút khó hiểu: “Mạch A Mạch?”
A Mạch khóe miệng lại co rúm lại,
nhưng không nói gì, chỉ gật gật đầu. Mạch Tuệ, cái tên kia do cha mẹ tùy tiện đặt cho, giống như đã chẳng còn liên quan đến mình nữa, thôi thì
cứ gọi là Mạch A Mạch đi.
Từ đêm đó, A Mạch trở thành cận vệ
tạm thời sống yên ổn trong doanh trướng của Thương Dịch Chi. Trong doanh trướng này có hai mươi thân vệ binh, ngoại trừ mười tên trực đêm trong
đại nội quân trướng, bên trong còn lại mười người ngủ chung. Cùng một
đám đàn ông ngủ chung một chỗ, A Mạch có cảm giác rất quái dị. Nhưng
cũng may là trên đường hành quân cắm trại, những người này chẳng những
phải đảm bảo an toàn cho chủ tướng, mà còn phải nghe hắn sai sử, cho nên nào dám ngủ mê mệt, nên về cơ bản đều là gối đầu lên binh khí mà ngủ.
A Mạch cuối cùng đã có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ là đối với A Mạch còn có chút
đề phòng cho nên Trương Sinh an bài A Mạch ngủ ở trong cùng, cũng may
hắn còn nhớ chuyện trên người A Mạch có rận, nên trên mặt tuy không tỏ
vẻ gì, nhưng theo bản năng lại nằm dịch ra bên ngoài, cách A Mạch càng
xa càng tốt.
A Mạch có chút kinh ngạc khi phát
hiện ra phần lớn vệ binh của chủ tướng đều là những thiếu niên có khuôn
mặt thanh tú. Nàng không thể không nghĩ ngợi một chút, cho rằng cái tên
“bại hoại tướng quân” này có lẽ có chút sở thích đặc biệt. A Mạch không
biết rằng nàng nghĩ như thế thật quá oan uổng cho “bại hoại tướng quân”, cho đến sau này, khi nàng trở thành một tên tiểu binh, chính thức đứng
trong hàng ngũ quân doanh, đến khi nàng dùng kiếm cắt đứt yết hầu của
một người, A Mạch mới hiểu được Thương Dịch Chi dùng những thiếu niên có diện mạo đẹp đẽ này trong doanh trướng của mình thật là là có ý tốt.
Doanh trướng của đội cận vệ ngay sát
doanh trướng của chủ tướng, bên trong doanh trướng của chủ tướng ánh nến vẫn sáng. Thương Dịch Chi cùng các tướng lĩnh thủ hạ không biết đang
thương nghị cái gì. Mà Từ Tĩnh cũng vẫn lưu lại trong trướng, A Mạch
nghĩ ông ta có khả năng đã lấy được sự tín nhiệm của Thương Dịch Chi,
tuy rằng mới chỉ ngắn ngủi có nửa ngày.
Ngày thứ hai, quân Thanh Châu nhổ
trại. Trương Sinh đưa cho A Mạch một con ngựa lông đỏ sẫm, hỏi A Mạch có biết cưỡi ngựa hay không. A Mạch vốn định nói là không biết, song nhìn
lướt qua thấy hầu hết binh lính đều đi bộ liền nhanh chóng gật đầu.
Nhưng khi quay đầu lại nàng đã thấy hối hận, bởi vì Từ Tĩnh lại được
ngồi trên xe.
Từ khi A Mạch bán con ngựa duy nhất
của mình đến giờ thì đã gần nửa năm nàng chưa cưỡi ngựa. Nửa năm qua tuy rằng nàng vẫn bôn ba khắp nơi, nhưng làn da trên đùi non của nàng cũng
đã nhẵn nhụi đi nhiều. Nay lại cưỡi ngựa, không tránh khỏi việc thở ngắn than dài. Nhưng lại an ủi chính mình, dù sao nếu phải chạy trốn thì bốn chân nhất định phải nhanh hơn hai chân. Nghĩ như vậy, nhưng nàng lại
không có can đảm bỏ trốn. Trong quân, việc đối đãi với binh lính đảo ngũ chỉ có một loại đãi ngộ gọi là “đao tước diện”(2), cái này thì