Teya Salat
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327081

Bình chọn: 10.00/10/708 lượt.

ại giảm thêm ba phần nữa.

A Mạch trộm quan sát phản ứng của Từ

Tĩnh, tự cảm thấy nếu nói bản thân đã nắm được thóp của ông ta thì cũng

không có gì sai biệt lắm, lúc này mới nói tiếp: “Tiên sinh vội đi Dự

Châu, tất là muốn cứu dân chúng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. A Mạch

không biết, đã làm hỏng kế hoạch của tiên sinh, thật sự là có tội. Thành Hán Bảo đã bị phá, quân sĩ thủ thành của ta đều chết trận ở trên tường

thành, thủ thành Lưu đại nhân lại lấy thân tuẫn quốc(2), A Mạch chịu sự

ủy thác của Đường giáo úy, hận không thể lập tức bay đi Thanh Châu dẫn

cứu binh tới cứu. Mong rằng tiên sinh nghĩ đến tâm tư chân thành của A

Mạch cũng chỉ vì một lòng vì nước mà tha thứ cho sự vô lễ của A Mạch lúc ban đầu.” A Mạch nói xong, trong thanh âm lại mang theo tiếng nức nở,

đầu đã cúi xuống rất thấp.

Từ Tĩnh thấy A Mạch nói như thế, chút bất mãn trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Nhìn thấy hình dáng của A

Mạch lúc này, thậm chí tâm tư lay động mà nói: “A Mạch cũng là một mảnh

chân tình vì nước vì dân, lão phu thông cảm được mà.”

A Mạch thiếu chút nữa cảm động đến

rơi nước mắt, lại thi lễ. Lúc này Từ Tĩnh dùng tay nâng A Mạch dậy, nói: “Tráng sĩ, xin đứng lên, Từ Tĩnh chịu không nổi đại lễ như vậy.”

A Mạch vừa nghe ông ta thay đổi cách

xưng hô từ tiểu tử một đường lên đến tráng sĩ, trong lòng liền có chút

đắc ý, tìm nơi sạch sẽ trên ống tay áo lau lau khóe mắt, nói: “Ta cùng

Đường giáo úy đã giao ước, hắn tiến đến Dự Châu cảnh báo, còn ta chạy

tới Thái Hưng cầu cứu. Nhưng nay cả thành Thái Hưng cũng đã bị vây, ta

chỉ còn cách chạy tới Thanh Châu cầu cứu, còn thỉnh tiên sinh trợ giúp

ta.”

“Thỉnh tráng sĩ cứ nói.”

A Mạch lấy tấm huy hiệu thiếu úy bằng đồng mà Đường Thiệu Nghĩa giao cho nàng, dùng hai tay đưa cho Từ Tĩnh,

nói: “Đây là tín vật của Đường giáo úy, dùng vật này đi Thanh Châu cầu

kiến thủ thành, A Mạch muốn mời tiên sinh thay A Mạch đi Thanh Châu.”

“Nhưng –”

“Tiên sinh, xin nghe A Mạch nói hết, A Mạch sẽ hộ tống tiên sinh tới Thanh Châu, sau đó lập tức chạy tới Dự

Châu,” A Mạch dùng tay lau lệ, thần sắc bi tráng nói: “Đường giáo úy đối A Mạch có ơn cứu mạng, A Mạch tất phải liều chết đi theo Đường giáo úy. A Mạch vốn mồm miệng vụng về, nói không rõ tình hình chiến sự, sợ không thuyết phục được thủ thành Thanh Châu dẫn binh tới cứu, cho nên phải

cầu tiên sinh giúp ta.”

Từ Tĩnh hình như có do dự, cúi đầu

nhìn huy hiệu bằng đồng dính máu trong tay, lại ngẩng đầu khó xử nhìn A

Mạch, rốt cuộc hiên ngang lẫm liệt gật đầu nói: “Tráng sĩ yên tâm, Từ

Tĩnh nhất định xin dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Thanh Châu phát binh đi

cứu Dự Châu thoát khỏi nguy cấp.”

Hai người lại hướng về nhau thi lễ,

sau đó mới đứng thẳng dậy, đều là vẻ mặt bi tráng, thật chân thành cầm

lấy tay nhau, bốn mắt đều đẫm lệ. Đến giữa trưa, xe la dừng lại ở nhà

trọ, A Mạch cùng Từ Tĩnh nắm tay nhau cùng bước xuống, khiến lão Trương

sợ ngây người, miệng há rộng đến nỗi có thể nhét vừa được một con ngỗng. Ông ta thừa dịp A Mạch không ở trước mặt, dùng ám hiệu cứa ngang cổ,

vụng trộm hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, thế nào mà ngài lại cùng sơn tặc bắt

tay nhau rồi?”

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn A Mạch ở phía

xa xa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thâm sâu khó lường, muốn nói cái gì

đó, nhưng đột nhiên ý thức được lão Trương bên người bất quá chỉ là một

tên ngu dân trong núi, nếu muốn nói cho ông ta hiểu khác gì đem đàn gảy

tai trâu, vì thế chỉ nhàn nhã liếc mắt nhìn ông ta một cái, khinh thường nói: “Đánh xe của người đi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Lão phu

tất có đạo lý của mình!”

Từ Tĩnh cùng A Mạch cùng nhau đồng

hành trên một con đường, mặc dù mỗi người một tâm tư, nhưng vẫn ở chung

hòa hợp. Đi đến buổi chiều ngày thứ ba, ngoài xe có tiếng vó ngựa dần

đến gần. Bên trong xe, cả hai người đều nhíu mày, bởi vì từ khi chiến

loạn bắt đầu, trên đường rất ít gặp được người đi đường, lại hiếm khi

thấy người cưỡi ngựa là khách thương(3). Từ Tĩnh khẽ hé mở màn xe nhìn

ra bên ngoài, rồi quay lại, trên mặt liền ngưng trọng.

“Là thám báo.” Từ Tĩnh nói.

A Mạch sắc mặt có chút không tốt, đã

có thám báo xuất hiện ở vùng phụ cận, như vậy nhất định là có quân đội ở gần đây, chỉ có điều không biết là quân Bắc Mạc hay là quân Nam Hạ.

Chẳng lẽ người Bắc Mạc lại đến nhiều như vậy, định xâm chiếm toàn bộ

Giang Bắc hay sao?

Từ Tĩnh cũng đã là nhận ra đây là

thám báo của Nam Hạ, nhưng ông ta cũng không hề cảm thấy hưng phấn. Nếu

nói mặt sau cũng là quân đội Thanh Châu, như vậy ông ta đi Thanh Châu

cũng hoàn toàn là vô nghĩa sao?

Hai người đều lo lắng không thôi, một lát sau, tên thám báo lúc nãy lại quay trở về. Chưa đến nửa canh giờ,

phía trước có hơn mười kỵ mã hướng về phía xe la bọn họ phi tới như bay.

“A Mạch, những người này đúng là binh mã của Thanh Châu” Từ Tĩnh thấp giọng nói, dừng một chút lại nói

tiếp,“Ngươi cần phải nói chuyện thật cẩn thận, trăm ngàn lần không thể

để cho bọn họ tưởng lầm chúng ta là mật thám của Bắc Mạc, nếu ngươi

không làm được, chi bằng giả bộ như là con cháu của ta, chờ sau khi

chúng ta