pacman, rainbows, and roller s
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327035

Bình chọn: 7.5.00/10/703 lượt.

úc lâu

sau mới nhận rõ tình huống, vô lực nói với xa phu: “Lão Trương, quay lại hướng đông, đi Thanh Châu.”

————————————-

Từ Tĩnh là người Kinh Châu, tinh

thông thơ văn cùng binh pháp, tính tình cao ngạo, ẩn cư nơi hoang dã.

Mùa thu năm Thịnh nguyên thứ hai, Bắc Mạc xâm phạm biên giới, giết chóc

khắp nơi, Tĩnh vì phẫn uất mà tòng quân, trên đường đi gặp Mạch soái,

soái lấy tình hình chiến sự mà hỏi, Tĩnh ngay tức khắc trả lời, đối đáp

rành mạch, Mạch soái nghĩ đã gặp được kỳ tài, rất yêu mến, cùng nhau đến Dự Châu……

[ hạ thư - Từ Tĩnh truyền '>

Lão Trương thật ra là một xa phu rất

biết nghe lời, ngay cả vì sao phải đi hướng Đông cũng không hỏi, chỉ

quay xe lại rẽ theo con đường đi về phía Thanh Châu.

Từ Tĩnh ở trong xe, khuôn mặt âm trầm quét qua quét lại trên mặt A Mạch, những câu mằng chửi vẫn nghẹn ở

trong bụng, vì mũi kiếm của A Mạch nhẹ để ở trước ngực mà không dám nói

thành lời. A Mạch thấy sắc mặt ông ta biến ảo, thì thản nhiên nói: “Tiên sinh đừng vội trách cứ A Mạch vô lễ, có lẽ về sau này tiên sinh sẽ phải cảm tạ A Mạch vì đã cứu ông một tính mạng .”

Từ Tĩnh nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ

rất ngạc nhiên, ông ta vốn là người có tâm trí rất cao, nghe A Mạch đột

nhiên nói ra những lời ấy, vất vả nghĩ ngợi một chút liền đoán ra. Nàng

nhận lời ủy thác của một giáo úy thủ thành Hán Bảo mà đến đây, tất sẽ

biết một chút việc quân cơ yếu, theo bản năng liền hỏi: “Chẳng lẽ là Dự

Châu có biến?”

A Mạch cả kinh nhìn về phía Từ Tĩnh,

trong mắt còn ánh lên nỗi kinh ngạc. Từ Tĩnh thấy vậy không khỏi cười

lạnh, thầm nghĩ tiểu tử này dù sao vẫn còn ít tuổi, dấu không được

chuyện gì, mọi tâm tư trong lòng đều hiện hết lên trên mặt, để cho người như vậy đưa thư cơ yếu, có thể thấy thành Hán Bảo thật sự đã hết người.

“Tiểu tử nhà ngươi không cần nhìn ta

như thế”. Từ Tĩnh khinh thường bĩu môi, lạnh giọng nói: “Ngươi một thân

vấy máu, chính là vừa trải qua một kiếp sinh tử. Thành Hán Bảo vốn rất

nhỏ, căn bản là không ngăn được đại quân Bắc Mạc, tất sẽ bị phá. Đại

quân Bắc Mạc đi từ phía tây đến, tất sẽ không vì một cái thành Hán Bảo

nho nhỏ mà dừng lại, nên sau khi hạ thành Hán Bảo xong, hoặc là sẽ đưa

quân đến thẳng thành Thái Hưng, hoặc là lên phía Bắc vây khốn Dự Châu.

Kết hợp với Đông lộ Bắc Mạc đại quân tạo thành thế gọng kìm đánh Nam Hạ. Thành Thái Hưng gặp nguy, điều này cũng là lẽ thường. Nhưng người Bắc

Mạt cũng có khả năng làm một chuyện khác với lẽ thường là đi lên phía

Bắc vây hãm, tấn công Dự Châu, khống chế yết hầu Giang Bắc, làm cho ba

mươi vạn đại quân ở biên giới phía Bắc của ta hai mặt thụ địch mà không

thể chi viện Thái Hưng. Ngươi nhận lời ủy thác từ thành Hán Bảo, khả

năng đã biết tây lộ Bắc Mạc đại quân đi về phía nào. Ngươi đến thành

Thái Hưng vốn không ngoài hai mục đích. Thứ nhất là cảnh báo, cầu cứu.

Bất quá sau khi ngươi biết được Thái Hưng bị vây liền đi Thanh Châu, xem ra hẳn là mục đích thứ hai. Hiện tại Thái Hưng cùng Dự Châu đã ở vào

thế chết, chỉ có Thanh Châu có thể dẫn binh tới cứu, lão phu nói như vậy có đúng không?”

A Mạch nghe Từ Tĩnh phân tích, trên

người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa giơ ngón tay cái ra

thể hiện sự bội phục đối với hán tử gầy gò này. Không gì ông ta nói mà

không đúng, chỉ trừ một điểm, đó là nàng đi Thanh Châu không chỉ vì viện binh, mà là muốn mượn Thanh Châu, xuyên qua Thái Hành, rời bến, theo

đường biển đi Giang Nam.

Từ Tĩnh nhìn bộ dáng A Mạch vừa kinh

sợ, vừa ngây ngốc, trên mặt lộ ra sự đắc ý tươi cười, không tự chủ được

khẽ cử động bộ ngực gầy yếu. Không cẩn thận chạm phải mũi kiếm trước

ngực, ông ta biến sắc, cả giận nói A Mạch: “Tiểu tử, ngươi còn không

nhanh thu kiếm của ngươi về, cẩn thận ngộ thương lão phu rồi, thì ngươi

có hối hận cũng không kịp!”

A Mạch bị ông ta làm cho cả kinh, vội vàng thu kiếm, cúi đầu chậm rãi tra kiếm vào vỏ, các loại ý niệm trong

đầu nhanh chóng vòng vo lướt qua một lượt, đến khi ngẩng đầu lên thì

biểu hiện trên mặt đã sớm thay đổi, chỉnh trang lại vạt áo, hướng về

phía Từ Tĩnh vái một vái, cực kỳ khẩn thiết nói: “A Mạch vô lễ, mong

tiên sinh tha thứ. Còn thỉnh tiên sinh cứu ta.”

Vẻ mặt Từ Tĩnh từ sợ hãi chuyển thành kiêu căng, thẳng lưng nhận của A Mạch một lễ, miệng hừ lạnh.

A Mạch không để ý đến phản ứng của

ông ta, chỉ cúi đầu nói tiếp: “A Mạch tuy là người làm ăn buôn bán, song vẫn nhìn ra tiên sinh là người có tài kinh thiên vĩ(1), ngày sau tất

nổi danh khắp bốn nước.”

Chỉ bằng mấy câu nói vuốt đuôi ngựa

này mà đã chụp được cả tứ chi của nhà thông thái Từ Tĩnh, khiến cho ông

ta cảm thấy thực là thoải mái, tay không tự chủ được đưa lên vuốt ve mấy cọng râu dê, thầm nghĩ tiểu tử này tuy rằng hơi lỗ mãng, nhưng ánh mắt

thật ra còn có chút sáng suốt. Nghĩ như thế, nỗi tức giận trong lòng đối với A Mạch đã giảm đi ba phần.

“Chỉ bằng gặp một người là A Mạch, mà tiên sinh có thể đem thế cục thiên hạ nói được thấu triệt như vậy, tiên sinh quả thật là người thần, A Mạch không ngừng bội phục.”

Từ Tĩnh ánh mắt lại càng lim dim, nỗi bất mãn với A Mạch l