pacman, rainbows, and roller s
35 Milimet Yêu

35 Milimet Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324645

Bình chọn: 10.00/10/464 lượt.

n đỉnh đầu, dùng một tay

giữ chắc, cong một chân lên chặn đầu gối có ý đồ tấn công của cô lại,

đồng thời cũng thuận thế tách hai chân đang khép chặt của cô.

Đường Mật quay đầu sang một bên tránh né sự đoạt lấy của anh, nhưng môi anh

lại dọc theo cần cổ lần lượt hôn lên xương quai xanh cùng trước ngực của cô, cổ áo váy ngủ bị anh thô bạo xé toang, hàm răng sắc bén không chút

thương tiếc gặm cắn khối mềm mại mà mẫn cảm trước ngực, đau đến mức suýt chút nữa cô đã khóc lên.

"Đừng!", Đường Mật mất khống chế kêu lên, mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ tới lời

nói mềm yếu mà ngu xuẩn như thế lại phát ra từ miệng mình, nhưng loại

xâm phạm cùng bạo lực mang theo tủi nhục mãnh liệt này làm cho cô không

thể nào tiếp tục giữ được trấn tĩnh nhạy bén trước kia nữa.

"Quá muộn rồi! Không phải em nói muốn dụ dỗ Emile sao? Vậy thì bây giờ em

nên tiếp nhận huấn luyện đặc biệt của tôi đi!" Arthur nở ra nụ cười tàn

nhẫn mà tùy ý. Ánh mắt lạnh như băng của cô kích thích anh mạnh mẽ, cô

lại dám vì rời khỏi anh mà cam nguyện nằm bên dưới tên đàn ông khác dịu

dàng phục vụ, giọng điệu của cô nhẹ nhàng mà thờ ơ biết bao, còn anh thì lại xem cô như báu vật quý giá nhất trong tim! Nếu như ôn hòa chờ đợi

không phải là cái cô muốn, vậy có lẽ dứt khoát chiếm lấy cùng khống chế

mới là biện pháp tốt nhất để trói buộc cô.

Trong mắt Arthur hằn lên tia máu, vung cánh tay, liền ném cô lên chiếc giường đôi rộng thênh thang kia. Đường Mật cực kỳ chật vật ngã nhào lên drap

giường mềm mại, tấm vải lạnh lẽo quấn quanh người, lung la lung lay,

giống như rơi vào đại dương mênh mông, mờ mịt không có bến bờ. Nhưng cơ

thể mạnh mẽ mà cường tráng sau lưng kia lại như ngọn núi ép cô vào bên

trong, dị vật bên dưới phần eo cứng rắn lợi hại, hung khí tàn bạo kia

của anh ta đang chuẩn bị xé nát cô, mà cô ngoại trừ run rẩy cùng sợ hãi

cực độ ra thì toàn thân cũng không có được phản ứng nào khác.

Arthur nhanh chóng vén làn váy của cô lên, ngón tay không tốn chút sức nào đã

xé rách mảnh vải yếu ớt mỏng manh kia, vật cực nóng dán lên làn da mềm

mại của cô phát ra kêu gào không tiếng động cùng co rút, ý nghĩ muốn có

được cô trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, tựa như cây thuốc phiện trí

mạng làm cho anh cảm thấy như chìm đắm trong khoái cảm.

"Đủ rồi! Tôi hận anh!" Trong tuyệt vọng Đường Mật phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn trào mang theo phẫn nộ cùng khuất nhục. Anh ta

khiến cô đau đớn cùng nóng bức, còn có làn da trần trong không khí lạnh, làm cho cô cảm thấy mình như một động vật đã bị người ta lột da, ngoại

trừ thở phì phò chờ chết thì không còn cách nào khác. Rốt cuộc anh ta

xem cô là gì? Một công cụ vô tri vô giác hay là một gái điếm có thể tùy ý làm nhục? Không, cho dù là gái điếm cũng sẽ có ý nguyện cùng tôn nghiêm của mình, mà anh ta giờ phút này đang bóp nát tự tôn của cô từng chút một, rồi giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Không biết là do chữ "hận" trong lời Đường Mật, hay là do nước mắt nóng hổi

của cô, Arthur đột nhiên cảm thấy trái tim thắt lại, giống như có một

vật thể rất nhỏ mà bén nhọn từ tâm thất đâm ra, chọc vỏ ngoài cứng rắn

thủng một lỗ nhỏ, sau đó từng vết nứt bắt đầu lan tràn ra. Anh ngừng

tiến công, ngón tay trói buộc cũng chầm chậm buông lỏng, ngẩng đầu lên

trong tiếng thở gấp đè nén, nhìn gương mặt cô. Khuôn mặt tái nhợt gần

như trong suốt, nước mắt giàn giụa khắp mặt, giống như vết thương trong

lòng anh bị nứt ra vậy, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, nhưng đồng tử lại kịch liệt co rút lại.

Từ trong ánh mắt gần như tuyệt vọng của cô, anh thấy được khuôn mặt dữ tợn của mình,cũng giống như một ma quỷ theo lời cô vậy, ngay cả chính anh

cũng bắt đầu căm hận khuôn mặt này. Anh có cảm giác như không thở nổi,

anh muốn có được cô, vô cùng khát vọng, nhưng lại không phải thế này.

Nhưng mà rốt cuộc phải như thế nào? Lần đầu tiên anh không biết làm sao

giống như một cậu trai mới lần đầu trải qua tình trường vậy.

Hồi lâu, hai người cũng không lên tiếng, chỉ là cứ vậy giằng co lẫn nhau,

thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, không khí trong phòng âm u lạnh lẽo thấu

xương, ánh đèn chiếu xuống đất lúc sáng lúc tối, rọi ra cái bóng như một lồng chim khổng lồ, mà bọn họ chính là hai con chim trong lồng cắn xé

nhau đến máu thịt lẫn lộn.

Đường Mật cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút hết, ngay cả dũng khí mở mắt

cũng không đủ, chỉ có thể gục đầu sâu vào khuỷu tay của mình khóc thút

thít, âm thanh thoáng mang khàn khàn quanh quẩn trong phòng, giống như

cái cánh máu tươi đầm đìa, muốn vỗ lại không có sức thoát khỏi cái lồng

chim mà anh ta đã bố trí sẵn cho cô.

Arthur thở dài cúi thấp mặt, vỗ về hai vai không ngừng run rẩy của cô nói: "Em làm không được, đến cả như vậy em cũng chịu không được, làm sao mà đi

dụ dỗ Emile? Hắn ta cũng không phải một kẻ ngu."

Đường Mật không trả lời, chỉ dùng sức hất tay anh ta ra. Cô căm hận sự dối

trá cũng như sự thô bạo của anh ta, mặc dù cô đã từng cố gắng tin tưởng

anh ta, nhưng cuối cùng đổi lấy được chẳng qua chỉ là lừa gạt cùng tủi

nhục.

Anh đè lại cánh tay cô, ép cô qu