
ống như được tính toán hoàn hảo, phối hợp đến không một
khe hở.
Emile ôm thân thể Đường Mật, lọn tóc xoăn mềm mại của cô phủ lên bàn tay hắn, làm hắn hơi ngứa, mùi hương ngào ngạt thơm mát từ tóc cô khiêu khích
chóp mũi của hắn. Cô mở to đôi mắt mờ mịt, bất lực ánh ra khuôn mặt hắn, lông mi chớp động, môi đỏ mọng hơi mở ra. Là một người đàn ông, lúc này hắn còn chờ gì nữa?
"Ông trời, cô thật đẹp!" Emile nhanh chóng cúi đầu xuống, vội vàng đi tìm
đôi môi ngọt ngào làm mình say mê đã lâu, nhưng vào lúc cô kháng cự cùng tránh né tiếp xúc của hắn, tứ chi dây dưa cọ xát nên lại càng nóng rực
trêu người, trong quan hệ tế nhị giữa nam nữ, có đôi khi cự tuyệt cũng
là một phương pháp ** tốt nhất. Emile giữ chặt cằm Đường Mật, cầm chặt hai tay không yên của cô đặt trước ngực mình, nhanh chóng áp lên môi cô.
Đột nhiên, một vật thể lạnh lẽo mà cứng rắn đặt dưới cằm Emile, tựa như
lưỡi đao sắc bén. Hắn cúi mắt xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo ở ngón giữa của cô, viên đá xanh sẫm kia đang hờ hững nhìn hắn, giống như lân tinh sâu thẳm. Trong phút chốc, Emile nhớ tới đồng tử sâu không
thấy đáy kia của Arthur, ngón tay đang trói buộc dần dần buông ra.
"Không, Emile, tôi là vị hôn thê của Arthur." Đường Mật xoay mặt thấp giọng
nói, lông mi khép chặt, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.
Emile buông cô ra, Emma vẫn nằm bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng kêu gừ gừ
khe khẽ, nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ tới màn vừa rồi đã sớm
thông qua chip nanomet mà Đường Mật đã chích lên người Emma truyền đến
trước màn hình của Authur cách đó hơn mười km.
Lúc Đường Mật trở về khách sạn, tất cả mọi người đã ngồi ở phòng khách chờ cô.
"Hôm nay cô cừ lắm, cục cưng!", Simon hướng về phía cô huýt sáo, giơ ngón
tay cái lên. Đến cả JR cũng không kìm được lời khen: "Quả thật rất xuất
sắc, dù là nữ đặc công đã qua huấn luyện cũng chưa chắc có thể tự nhiên
như vậy..."
"Câm miệng, JR!" Arthur vẫn đứng bên cửa sổ hút thuốc đột nhiên cất lên
tiếng quát khẽ. Đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nhẵn mịn của
anh phiếm lên màu sắc huyền ảo mê ly, nhưng khuôn mặt đó lại không chút
nhiệt độ, khí lạnh bức người đang từ hàng lông mày vút cao của anh
truyền đến, làm nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên xuống đến âm độ. Đúng
vậy, biểu hiện hôm nay của cô rất xuất sắc, từng động tác, ánh mắt đến
thái độ đều có thể nói là hoàn mỹ, kể cả nụ hôn kia với Emile. Nhưng mà
anh lại không thể đè nén cảm xúc phẫn nộ cùng bực bội, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt nóng bỏng
lại tràn ngập chiếm hữu của Emile lúc hôn cô là anh liền có xúc động
muốn giết người, nhưng việc càng làm anh tức giận hơn là nguyên nhân tại sao cô lại đồng ý với kế hoạch của Y Tắc?!
Đối với sự tức giận của Arthur, Đường Mật lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, một sự
mệt mỏi cùng chán nản không có cách nào hình dung thấm ra từ trong xương cốt, mệt đến mức cô đã không rảnh để suy xét xem tại sao anh ta lại tức giận, mặc dù cô đã gần như hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp. Cô chùn vai
xuống, lặng yên cởi nút áo sơ mi, sau đó đưa áo cho Simon. Trông thấy
Simon trợn tròn mắt nhìn mình chỉ mặc áo ba lỗ bó sát người, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, cô đột nhiên hung dữ nói: "Đừng hỏi tôi dấu vân tay đó in ở đâu! Các người đều thấy hết rồi mà, không phải sao?" Nói
xong, cô thở dài, buông thõng cánh tay: "Tôi mệt lắm rồi, đi về phòng
trước."
Dòng nước ấm áp chảy qua thân thể, thần kinh căng thẳng thả lỏng bớt, trong
hơi nước mờ mịt Đường Mật nhìn vòng eo thon thả cùng bụng bằng phẳng của mình, đột nhiên nhớ tới ngón tay của Emile, dài nhỏ trắng bệch, mềm yếu tựa như thi nhân. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi tay ưu nhã kia
ban ngày nhận lấy bó hoa mà những đứa trẻ trong cô nhi viện dâng tặng
như thế nào, vậy mà đêm lại mơn trớn vô số vũ khí dính máu tươi. Vào lúc những bệnh nhân trong bệnh viện vì tai hoạ chiến tranh mà nhận được cứu trợ cầm lấy tay hắn rơi những giọt nước mắt cảm ơn, làm sao bọn họ
tưởng được cũng cùng là đôi bàn tay ấy thật ra đã tạo cho bọn họ vực sâu thống khổ nhất?! Hắn giống như ma quỷ khoác áo chúa cứu thế, lại giơ
lên lưỡi hái tử thần.
Một tên ác quỷ đáng bị nguyền rủa! Cảm giác ghê tởm không cách nào đè nén
dâng lên từ ngực Đường Mật, sau đó thần kinh điều khiển ấn ra thật nhiều sữa tắm thoa lên nơi bị Emile chạm vào, hung hăng chà rửa, cho dù là sự động chạm cách lớp áo thì cũng làm cô không thể chịu được. Cho đến khi
làn da non mịn nổi lên màu hồng nhạt nóng rát vì bị chà quá mạnh thì
buồn bực trong lòng mới dần dần tan bớt, nhưng đồng thời một tia căm hận lạnh giá cũng dâng lên.
Tạo nên cô như ngày hôm nay là ai? Đường Mật ngửa mặt lên, vặn nước lớn
hơn, mặc cho bọt nước xối vào mặt, mang đến từng trận đâm chích, trong
đau đớn rất nhỏ mà dồn dập, cô không tiếng động gọi lên cái tên đã khiến cô thống khổ nhưng lại không biết phải làm sao - Arthur.
Vào đêm khuya mấy ngày trước, Đường Mật từ trong mộng tỉnh lại, nhẹ nhàng
đi đến phòng khách định rót ly nước, lại ngoài ý muốn nghe thấy đoạn đối thoại của Arthur và Y Tắc ở ban công.
"Arthur, k