The Soda Pop
Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 328921

Bình chọn: 9.5.00/10/892 lượt.

êncũ. Trước đời nhà Nguyên, tên chính thức của nơi này vẫn là Phong Đô.Cho đến năm Hồng Vũ đời Minh, có lẽ do cảm thấy sự bội thu của nông giakhông có lợi trong việc trị quốc an dân bằng việc tạo thần gây quỷ mớiđổi tên thành (酆) Phong Đô. Hơn năm mươi năm trước, cái tên này được đổi lại, âu cũng coi như đã thoát nạn quy chính, nhưng sẽ chẳng có kẻ nàovì một thứ gì đó mà sửa tên của cả một vùng đất.

Núi Bình Đôhuyện Phong Đô là một trong bảy mươi hai vùng đất của Đạo Thu, vốn đượccoi là vùng đất của thần tiên, sau này trở thành Phong Đô thành quỷ,nghe nói có hai lý do. Một là, Đạo giáo có ngọn núi quỷ thần La Phong,còn có tên khác là Phong Đô. Lý do thứ hai xuất phát từ một sự hiểmnhầm, núi Bình Đô của huyện Phong Đô từng xuất hiện hai vị tiên m vàVương, hai cái tên “m Quân” và “m Vương” khiến người ta không khỏi hoàinghi nơi này chính là nơi “hành tại” của thiên tử Diêm La. Trong Ngôthuyền lực, quyển hạ của Phạm Thành Đại, thời Nam Tống có ghi: cáchhuyện Phong Đô chừng ba dặm có núi Bình Đô. Tương truyền Tiền Hán VươngPhương Bình và Hậu Hán m Trường Sinh đều quy tiên đắc đạo ở đó. Có lòluyện đơn m Quân và đền thờ Lưỡng Quân vẫn còn đến ngày nay. Phía sauông còn nhắc tới, Đạo giáo gọi địa ngục, âm phủ là cung Phong Đô. Các vị đạo sĩ hỏi: “Cung Phong Đô có phải chính nơi đó?” Vào đời Hán, VươngPhương Bình và m Trường Lạc lần lượt lên núi Bình Đô tu luyện để trởthành thần tiên. Dưới chân núi được bao quanh bởi dòng Mân Giang (khuvực thượng lưu sông Trường Giang), cổ nhân đã từng ghi chép về vẻ đẹptuyệt vời của núi Động Cung. Nghe nói Đình Bắc m Thần đế là nơi tăm tốichuyên giam hãm các hồn ma. Cả hai lý do đều được ông nhắc tới, nhưngông thấy bất ngờ trong việc động phủ thần tiên lại biến thành địa ngụcBắc Phong.

1

Vào thời Nam Tống, Phong Đô vẫn chưa trởthành quỷ thành, chỉ có một Đạo quán tên “Phong Đô quán”. Nguồn gốc củaĐạo quán này khá phức tạp, ngay cả Huyền Diệu quán ở Tô Châu, Bạch Vânquán ở Bắc Kinh cũng không thể so sánh được với Đạo quán này, bởi nó lànơi “tụ tập, thu nhận tất cả các hồn ma, không phân biệt giới tính, giai cấp, học thức”. Ngay từ thời Bắc Tống, chỉ cần một tiếng hô từ miệngcủa “quán chủ Phong Đô” là mấy vạn sinh mạng được tiến hành mua bán xong (điều này xin được nói kỹ ở phần sau). Còn trong Di kiên chi chí quýtập, Hồng Mại cũng từng nói: “Nơi mà Đạo giáo gọi là “địa ngục Bắc Cực”chính là nằm ở dưới chân ngọn núi nhỏ mà Phong Đô quán đang tọa lạc.

Nhưng nghiêm túc mà nói, ngoài hình chữ gần giống nhau, cách đọc giống nhaura thì những ngọn núi nhỏ ven các con sông lớn tại nơi đó thật khó cóthể tạo ra mối liên hệ với núi La Phong - nơi “nằm tại vùng đất thứ mười của kinh thành phương Bắc, chu vi ba trăm nghìn dặm, cao ba nghìn sáutrăm dặm (chương Thiền u vi, tập mười lăm, Chân cáo của Đào Hồng Cảnhthời Đường), càng không cần nói tới những mối liên hệ khác. Nếu tìm hiểu sâu hơn một chút nữa về núi Phong Đô sẽ khiến chúng ta hiểu được nhiềuđiều. Nếu liên hệ giữa hai nơi này với nhau thì chẳng khác nào đi sosánh giữa nước Brazil của châu Nam Mỹ với huyện Đông Ba của tỉnh Hồ Bắc.

Nếu theo cách nói chung chung thì núi La Phong có thể được xem như một loại hệ thống “âm phủ” thời cổ đại. Nó ra đời khoảng thời Đông Tấn, xét vềmặt thời gian, nó xuất hiện muộn hơn so với hệ thống Thái Sơn Phủ Quânvà Diêm La Vương. Nó là sự sáng tạo của học trò Đạo giáo phái ThượngThanh thời Tấn. Tuy nó vay mượn không ít từ Phật giáo, nhưng không xéttừ chỉnh thể, nó đã cố gắng “Hoa Hạ hóa”. Nhưng nó không phải là một quỷ đô (kinh đô của quỷ) thuần túy, mà là kinh đô chung giữa quỷ và thần,dựa theo quan niệm quỷ thần là một của người Trung Quốc cổ đại. “Dướinúi có Động Thiên, bên trên và bên dưới Động Thiên không hề có cung thất của quỷ và thần. Trên núi có lục cung, trong phạm vi nghìn dặm của lụccung là cung điện của quỷ và thần.”

Trên núi và trong động mỗinơi đều có sáu cung tương ứng. Người thường khi chết sẽ đến cung đầutiên là cung Trụ tuyệt âm, những người đột tử sẽ vào cung Tông thiên thú tội, hiền nhân, thánh nhân qua đời sẽ phải qua Minh thần nại phạm võthánh thiên cung. Cung thứ tư quản lý họa - phúc - cát - hung, xử lý vấn đề chuyển thế cho các hồn ma sống lại, giết người hoặc làm việc xấu.Cung thứ năm, Tông linh thất phi thiên cung tiếp nạp những loại hồn manào không được ghi rõ, có lẽ là do danh sách gốc bị thất lạc, đến naykhông còn tra tìm được nữa.

Chủ nhân và những người làm việc ởnúi La Phong đều do các vị thần “người lai quỷ” đảm nhiệm. Người có địavị cao nhất tại La Phong được gọi là vua quỷ, hay có tên gọi khác là Bắc Thái Đế Quân. Sau này, tất cả các vua quỷ có chữ “Phong”, “Bắc” đa phần đều là con cháu của Bắc Thái Đế Quân. Tác giả Cát Hồng thời Đông Tấn,trong quyển Sách gối đầu có viết, quỷ đế phương Bắc cai quản núi LaPhong, quỷ đế mang tên Trương Hoành, Dương Vân (tức Trương Tử Bình vàDương Từ Vân đời Hán). Đến thời Lương, Đào Hồng Cảnh lại cho rằng danhvị Trương Hoành và Dương Vân quá thấp, nên trong Chân cáo, ông tiến hành sắp xếp như sau: “Viêm Khánh Giáp, tức Cổ Viên Đế là