
một nghìn bốn trăm năm sau“mới được du ngoạn vũ trụ, trở thành “trung tiên” của Cửu Cung. Mà trong Cửu Cung, “trung tiên” chỉ tương xứng với tư cách thấp nhất có thể lêntriều gặp Thủy Nguyên Thiên Tôn, đến lúc đó, tiên lão có bắc thang cũngkhông chạm tới gót chân của Đào Hồng Cảnh. Đương nhiên, chức quan nàyvẫn hơn chức coi nhà vệ sinh tại Thiên Cung của Vương Lưu An (người Hoắc Nam) sau khi đắc đạo thành tiên.
Đào Hồng Cảnh nghĩ ra dụng ýcủa Chân linh vị nghiệp đồ là để đề cao địa vị của tiên nhân ở mức caonhất có thể. Cho dù có là thánh nhân hiền thần cũng không thể bằng mộttiên nhân bình thường. “Sỹ tộc thần tiên” thời Nam Triều muốn giả vờkhông tiếp nhận hương khói chốn nhân gian và khinh miệt quyền vị, nhưngtrong thâm tâm không giấu nổi những khao khát về quyền thế, tiền của, vì thế một mặt họ giẫm đạp lên các vị thánh quân hiền thần dưới gót chân,một mặt lại làm “Tể tướng sơn trung” của Hoàng Đế chốn nhân gian. ĐàoHồng Cảnh thuộc thành phần đại trí thức với danh hiệu “Hoa Dương ẩn cư”, được người đời tôn xưng là người am hiểu Nho - Phật - Đạo, có lẽ họmuốn chỉ việc ông ta lấy thân phận Đạo giáo để ăn cắp đồ của Phật giáophục vụ Đế vương gia.
2
La Phong sơn có sáu Thiên cung,hay còn gọi là “Phong Đô cung”. Vì vậy, nó không phải là “địa phủ”. Nókế thừa truyền thống hồn quay về trời của Trung Quốc. Sau khi chết, conngười sẽ thành ma, phải qua La Phong báo cáo, ở đó họ có thể tìm thấyđịa vị của mình. Đây là một thế giới thần quỷ tương đối lớn và phức tạpchứ không phải âm phủ theo nghĩa thông thường.
Tuy nhiên, sự việc lại xuất hiện sự thay đổi đầy kịch tính. La Phong sơn với chủ thể làsáu Thiên Cung không hiểu sao lại trở thành một địa ngục khổng lồ. Từđó, “La Phong cung” còn có tên hiệu “ngục La Phong”.
Trong quyểnChân Cáo của Đào Hồng Cảnh, núi La Phong tuy thu nhận các hồn ma, nhưnglại không có địa ngục, bởi núi La Phong hồi đó không có chức năng củamột âm phủ, hoàn toàn không có chức năng giam giữ, thẩm vấn, giám sát,trừng phạt như Diêm phủ quản lý ma quỷ, nó cần địa ngục để làm gì chứ?Rất nhiều ma quỷ ở La Phong sơn thống soái hàng trăm triệu hồn ma, giếtma, chém ma cũng lên con số hàng vạn. Nhưng những tên ma quỷ bị giếtkhông phải là hồn ma do con người chết đi hóa thành, mà là lũ quỷ ôndịch, quỷ ác, quỷ tà ma, cũng chính là hơn một trăm loài ma dược liệt kê trong Kinh thần chú thời Tây Tấn như: ma Xích Sách, ma Xích Vĩ, ma Xích Dịch, ma Đô Lô… Những loài ma đó nhận sự thống lĩnh của Ma vương,“chúng đông tới cả triệu con, tấn công giết hại dân thường”. Chúng pháttán dịch bệnh cho những người vô tội, vô số người đã chết vì bệnh, chịucảnh gia đình phân ly. Chúng truy đuổi thần bếp, khiến tất cả các vịthần trong nhà cho đến con người đều lo lắng không yên. Ma quỷ khôngngừng phát tán hàng nghìn loại bệnh, người dân đau đớn vì bệnh tật, maquỷ thừa cơ làm tới, tùy tiện tác oai tác quái. Trong Chân cáo thỉnhthoảng cũng có nhắc tới địa ngục, như: “Gieo tội ở trên trời chịu tộidưới địa ngục…” Đây chẳng qua chỉ là sự góp nhặt, vay mượn từ Phật giáo, hơn nữa, “địa ngục” ở đây không phải nằm trong núi La Phong.
Nhưng bỗng chốc, trong tác phẩm của phái Linh Bảo ra đời muộn hơn một chút so với tác phẩm của Đào Hồng Cảnh, nói núi La Phong có địa ngục trong đó.Tứ cực minh khoa kinh có nhắc tới núi La Phong, nói rằng trên núi, khuvực trung tâm và dưới núi mỗi nơi đều có tám ngục, mỗi ngục có tên gọiriêng, như tám ngục trên núi gọi là thứ nhất Lam Thiên ngục, thứ haiBình Thiên ngục, thứ ba Hư Vô ngục, thứ tư Tự Nhiên ngục, thứ năm CửuBình ngục, thứ sáu Thanh Chiếu ngục, thứ bảy Huyền Thiên ngục, thứ támNguyên Chính ngục. Chủ quản tám ngục trên núi là Thượng tiên tam quan,chủ quản tám ngục ở trung tâm núi La Phong là Trung tiên tâm quan, chủquản tám ngục ở dưới núi là Hạ tam quan, tổng cộng có hai mươi tư ngục,nằm ở phí bắc núi Phong Đô.
Vốn là mười hai thiên cung ở trên vàdưới núi Nam Phong bỗng chốc biến thành hai mươi tư địa ngục ở trên,giữa và dưới núi. Hai mươi tư ngục mỗi nơi đều có mười hai viên lại(người hỗ trợ quan phủ), lũ đầu vàng, mặt sắt, cực thiên, lực sĩ, mỗinhóm hai trăm bốn mươi tên, trong tay cầm búa vàng, gậy sắt. Tất cả lũquỷ phạm tội đều được đưa tới khu địa ngục dành cho chúng, ở đó chúng bị những tên lực sĩ còng lại bằng gậy sắt.
Rõ ràng, đây là sự môphỏng địa ngục như trong Phật giáo, được tiến hành cải tạo ở núi LaPhong. Sự cải tạo này thực sự táo bạo, hóa ra Bắc thái đế quân, thượngtướng, thái phó, Tứ minh công cho đến những kẻ chức vị thấp nhất như gác tướng hai khu thiên cung, Tu môn lang, tất cả đều đã biến mất, thay thế vào chốn cung đình đồ sộ này chỉ là Tam quan và viên lại, lực sĩ củachúng. Sáu thiên cung trước kia, cứ hai thiên cung thì lập một quan, sáu thiên cung lập ba quan, giờ đây trở thành mỗi khu tám ngục có Tam Quan, hai mươi tư ngục có tổng cộng ba Tam Quan. Chức trách của Tam Quan vẫnlà xử hình theo tội, nắm giữ quyền tra khảo, cũng có nghĩa là, trongbỗng chốc, núi La Phong đã từ một tiểu triều đình biến thành một đại địa ngục.
Nhưng đây chỉ là phương án cải tạo La