
Bắc Thái Đế Quân,cai quản quỷ thần trong thiên hạ, quản lý núi La Phong.” Viêm Đế chínhlà thần Nông thị, “do anh minh nên được làm vua”, theo lý mà nói thầnNông thị phải ở miền Nam, nhưng không hiểu sao lại thành vua quỷ phươngBắc.
Tuy mạo nhận tên Phong Đô để trở thành quỷ thành, nhưngPhong Đô nhất định không chịu phủ nhận sự thật có liên hệ tới La Phong,đó là bởi mô thức của núi La Phong thực sự quá xa vời so với nhận thứccủa bách tính. Cơ cấu mười điện Diêm La vô cùng đơn giản, ngoài DiêmVương ra, nhiều nhất cũng chỉ có lục tào phán quan, đầu trâu mặt ngựa,Hắc Bạch vô thường không khác biệt so với những tên sai nha và huyệnquan mà lão bách tính thường gặp là mấy. Nhưng cung La Phong này lại cóquy mô như một “triều đình”.
Bắc Đế sống tại cung thứ nhất trongsáu thiên cung. Có hai người đi theo phò tá là Thượng tướng Tần ThủyHoàng và Thái phó Tào Mạnh Đức.
Dưới Bắc Đế còn có bốn minh công, đều là những nhân vật là thầy dạy và bạn bè như Tây Minh Công kiêm lãnh đạo đội quân Bắc Đế sư là Chu Công Đán, Đông Minh Công kiêm lãnh đạođội quan Đẩu Quân Sư là Hạ Khởi, Nam Minh Công là Chiêu Công Thích, BắcMinh Công là Ngô Quý Lễ. Thuộc hạ của bốn vị minh công này gồm có mộthoặc hai vị “thân hữu”, như Hán Cao Tổ Lưu Bang, tiểu bá Vương Tôn Sáchđều nằm trong số thân hữa của họ. Chức trách của bốn vị minh công này là “quản lý ma quỷ bốn phương” nhưng họ cũng chia nhau quản lý bốn trongsố sáu thiên cung của Phong Đô.
Cung thứ ba trong sáu thiên cungdo “Quỷ quan Bắc Đẩu quân” Chu Vũ Vương làm chủ. Ở thời cổ đại, Bắc Đẩuchuyên quản lý sự sống chết của con người. “Bắc Đẩu bắt chết” là cáchnói đã có từ rất lâu, ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống con người. Các Đạo sĩ thời Nam Triều muốn né tránh cũng không được, họ luôn phải đối đãivới Bắc Đẩu thật tử tế. Nhưng cũng một đại thần tiên quản lý sự sống vừa mới được sinh ra không lâu là Thái Sơn Phủ Quân lại không nhận được sựnể trọng như vậy. Trong quyển Chân cáo có “Thái Sơn quân” Tuân Di thựcchất chính là Thái Sơn Phủ Quân, khi đó là một trong “tứ trấn”, cùng với Lô Long Công, Đông Việt đại tướng quân, Nam Ba Hầu, mỗi người lãnh đạocả vạn quân ma quỷ, tuy bề ngoài có vẻ rất hiển hách, nhưng rõ ràng, họchỉ được sử dụng như những nhân viên cấp thấp, không còn tư cách thốngtrị nữa.
Còn có “Đại cấm thần” tương đương chức Thượng thư lệnh,“Trung lang trực sự” tương đương chức Thượng thư, “Trung cấm” tươngđương chức Trung thư lệnh giám, những chức vụ này đều do thế hệ như HánVũ Đế, Tôn Kiên đảm nhiệm. Phía Bắc Đế còn có tám thị thần, địa vị tương tự Thị trung, Tử Nguyên Trực (người cưỡi ngựa đi tiến cử Gia Cát Lượngvới Lưu Bị) và Bàng Đức (người bị Quan Vũ bắt sống) cũng nằm trong sốđó.
Phong Đô có tổng cộng hai thiên môn, Nam Thiên Môn là cửachính của Phong Đô, đó là cửa của Bắc Đại Đế Quân, còn Bắc Thiên Môn làcửa của Bắc Đẩu Quân. Mỗi cửa có hai gác canh, mỗi gác canh có bốn vị Tu Môn Lang, chức “quan canh cửa” này là chức vị thấp nhất tại La Phongsơn.
Tóm lại, các đạo sĩ thời Tấn, Lương đã thu xếp cho La Phongsơn hơn một trăm vị vua chúa, quan tướng, trang bị cơ quan đầu não củaâm phủ một cách tương đối toàn diện, dựa theo quy mô của triều đình lúcbấy giờ, nhưng họ lại bỏ qua bậc quan lại địa phương ở âm giới. Trong hệ thống Thái Sơn Phủ Quân, địa vị của Thái Sơn Phủ Quân chỉ tương đươngnhững tên sai dịch đi bắt bới lũ quỷ phạm tội, để bộ máy quốc gia âm phủ này có được đối tượng thống trị. Còn La Phong sơn lại chỉ là một triềuđình bé nhỏ, là bộ máy có hình thức đẹp mắt nhưng không vận hành được.
Kỳ thực, gia đình thần tiên xuất thân từ tầng lớp quan tướng này không quá quan tâm đến việc bộ máy quốc gia của âm giới có phù hợp hay không, cái mà họ cần xây dựng đó là toàn bộ hệ thống âm phủ, nhân vật chủ chốt của hệ thống này phải là những bậc tiên nhân đắc đạo, còn âm phủ chẳng quachỉ là nhánh cuối cùng của hệ thống đó. Trong tác phẩm Chân linh vịnghiệp đồ, Đào Hồng Cảnh viết, thế giới của các linh hồn được phân làmbảy “cấp”, cũng chính là chỉ bảy giai cấp, mỗi giai cấp lại được chiathành trung, tả, hữu. Ví dụ, ở giai cấp đầu tiên, cấp trung là chỉ vịthần tối cao của Đạo giáo nguyên thủy là Thủy Thiên Tôn, hai cấp tiếptheo là cấp tả và hữu chỉ tầng lớp Cao thượng đạo quân và Nguyên hoàngđạo quân.
Sáu giai cấp còn lại được sắp xếp từa tựa nhau. Các vịquan quỷ tại La Phong sơn (bao gồm cả Bắc Đế, Viêm Đế) đều bị ép xuốnggiai cấp thứ bảy, cũng là giai cấp cuối cùng. Nếu đặt câu hỏi với ĐàoHồng Cảnh: “Vai vế của họ được quy định như thế nào?” Họ quả không khách sáo chút nào, tất cả các bậc tiên sư như Vương Phương Bình, Ngụy PhuNhân, Dương Nghĩa cho đến các bậc phụ lão nhà họ Hứa đều được đưa lêngiai cấp thứ hai, và nơi đó đương nhiên có dành một chỗ cho Đào HồngCảnh.
Người bạn cũ của Đào Hồng Cảnh, thực ra là Tiêu lão - HánVũ Đế - cấp trên của Đào Hồng Cảnh, sau ki Hán Vũ Đế qua đời, nhờ vàoquan hệ cũ, Đào Hồng Cảnh được hưởng đãi ngộ của “đức thánh thượng”, “am hiểm tam quan thư, là kẻ cai quản địa phủ”, vẫn phải qua một nghìn nămsau mới lên được chức “Ngũ Đế Tam Quan”, qua