Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 327832

Bình chọn: 10.00/10/783 lượt.

trong Tử bất ngữ của Viên Mai, cuốn hai mươi Quỷ môn quan cũng đưa ranhững kiến giải tương tự như thế này, nhưng nói rõ hơn một chút, Chu TúTài của Thái Vương vì lâm trọng bệnh, không thể cứu chữa đã chấp nhận để Nhị Thanh Y dẫn vào thế giới âm phủ:

Đi hơn mười dặm, đến mộtcửa thành, song môn cao to sừng sững, đóng kín, phía trên cổng thànhviết ba chữ “Quỷ môn quan”. Nhị Thanh Y gõ cửa mà không có người trảlời, lại gõ tiếp, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con ma, diện mạo rấthung ác, có vẻ như muốn gây gổ với Nhị Thanh Y. Nhìn từ xa thấy có haichiếc đèn màu đỏ, trong chiếc kiệu có một vị trưởng quan, ông ta đượctruyền đến. Khi nhìn gần, trông giống như Hoàng Thần của Thái Dương Châu Thành, thần hỏi: “Ngươi tên họ là gì?” Ông ta đáp: “Ta là học trò củaKhoáng Thương Châu.” Thần lại nói: “Ngươi đến quá sớm, nơi đây khôngđược ở lại lâu.” Sau đó ông ta được chỉ dẫn con đường trở về.

Thì ra Chu Tú Tài chưa phải chết, còn Nhị Thanh Y có thể là tà ma gì đó, vì thế mà ma giữ cổng đã không cho vào bên trong. Và trưởng quan cũng lắcđầu từ chối. Họ làm thế hoàn toàn không sai. Nhưng nếu như không gặpThành Hoàng của Thái Thương, hồn sống của Chu Tú Tài chỉ có thể đợi ởtrước cửa mà không có đường về, thậm chí tình hình có thể còn tồi tệ hơn nữa. Đương nhiên, hồn ma nhập Quỷ môn quan cần phải có giấy thông hành, xuất quan càng không thể hồ đồ được. Trong Tín chính lục của Từ KhánhTân, phần Thẩm Lục Phi phục sinh có viết, sau khi Thẩm Lục Phi xuống âmphủ mới phát hiện là bị bắt nhầm, được quan ở âm phủ thả về. Ở đây chỉnói là quan, tuy không nói rõ là “Quỷ môn quan”, nhưng đối với việc phân biệt âm - dương thì có lẽ không có vấn đề gì.

Có sứ lĩnh ra, đến quan thứ nhất, hỏi: “Có văn thư không?” Ông ta đáp: “Không có!” Quangiữ cổng nói: “Đã phải đến âm phủ rồi, nếu không có văn thư thì thể xácsẽ bị hỏng. Ta cho người mang văn thư đến, ngươi lập tức phải điền vào.” Ông ta liền đặt bút chạm mực thành chữ kim.

Nhân đây xin nóithêm một chút về Quỷ môn quan của Phong Đô Quỷ Thành tại Tứ Xuyên (naythuộc thành phố Trùng Khánh). Giáo sư Vệ Huệ Lâm có bài “Điều tra về tập tục tôn giáo ở Phong Đô”, trong bài viết có nói: “Trên núi ở huyệnPhong Đô có một Điện thái tử Diêm La, cổng sau của điện gọi là Quỷ mônquan. Từ Quỷ môn quan đi xuống theo hướng tây nam là Vọng hương đài.”Quỷ môn quan này vốn dĩ là cảnh quan nhân tạo, không biết chính xác được xây dựng từ khi nào, nhưng trong Tử bất ngữ của Viên Mai, cuốn thứ nămTẩy tử hà xa có đoạn ghi lại việc này, đồng thời cho rằng Quỷ môn quanlà có thật:

Huyện Phong Đô, Tứ Xuyên, sai dịch Đinh Khải đưa vănthư về Quỳ Châu. Qua Quỷ môn quan, phía trước có tấm bia đá, trên thưviết ba chữ “m dương giới”[10'>. Ông ta đi xuống phía dưới tấm bia, saysưa thăm thú hồi lâu mà không hề hay biết mình đã đi ra thế giới bênngoài.

[10'> Nghĩa là: thế giới âm và dương

“Thế giới bên ngoài”, chỉ một bước chân mà đã đến được thế giới âm phủ, thế là gặp lại thê tử sau nhiều năm xa cách.

Ngoài ra, trong dân gian có “m Dương hà”[11'>, thương khách Trương Mậu Thâmmuốn đi đến huyện Phong Đô để tìm hiểu về phong tục của địa phương, tiểu nhị nói với ông ta: “Đi ra cửa quán, theo hướng nam sẽ gặp một conđường lớn, rồi gặp một đèn thờ bằng đá, đó chính là “âm dương giới”. Ởbên này giới thì cảnh làm ăn buôn bán rất náo nhiệt, đông vui, nhấtthiết không được đi qua phía bên kia của âm dương giới, nơi đó là đấtcủa ma.” Ở đây nói đến đền thờ “âm dương giới”, chính là Quỷ môn quan mà Viên Mai đã nói.

[11'> Nghĩa là: sông m Dương

Nghe nóihiện nay “Quỷ môn quan” ở Phong Đô vẫn còn, nhưng tôi chưa đến đó baogiờ, theo dự đoán chắc hẳn sẽ không thật được như Sơn Hải Quan hoặcNương Tử Quan, và cũng sẽ không giả như “không thành kế” trong kịch nói. Mà vào Quỷ môn quan vẫn còn các điểm như “Đường đến hoàng tuyền”, “Vọng hương đài”… chỉ cần không thu vé vào thì có thể yên tâm mà đi qua.

Cầu sông Nại

Thực chất âm phủ là nhân bản của chốn nhân gian, vì thế cảnh núi, sông, cây, cối ở dương gian khi xuất hiện dưới âm phủ cũng là rất hợp lý. Duy chỉcó sông Nại lại không giống như các con sông khác, nó là một dòng sôngbẩn, có máu. Nghiêm khắc mà nói, “sông Nại” là chỉ “địa ngục” (hayNaraka) trong kinh Phật - một sự biến hóa của âm từ, do vậy “sông Nại”chính là địa ngục! Nhưng địa ngục trong tiếng Trung Quốc dịch ra mộtcách văn nhã lại biến thành “sông Nại”, vậy thì cũng có thể để nó trởthành “hà lưu” rồi.

Ở đây, trước tiên chúng ta xem xét sự biếnđổi của sông Nại từ thời Đường trở đi, cùng với sự xuất hiện của “hàlưu” nơi dương thế, lâu ngày sông Nại từ con rạch nhỏ biến thành dòngsông lớn. Trong Tuyên thất chí của Trương Độc thời nhà Đường cho rằng đó là một con sông rộng đến mức “không đếm được bao nhiêu thước”.

Tổng quan xuất phát từ Dương Thành đi về phía tây. Họ đi qua nơi có rấtnhiều cỏ cây mọc dày san sát, trải rộng đến khôn cùng, nước có hai màuđỏ và xanh ngọc bích, giống như một tấm thảm lớn. Đi hơn mười dặm thìthấy một nguồn nước rộng không đếm được bao nhiêu thước, chảy về hướngtây nam. Quan hỏi Linh Tập, Tập đáp: “Dân


Pair of Vintage Old School Fru