
mười điện Diêm La và bảy mươi hai tyvụ, chính là toàn bộ các cơ quan thường gặp của hành cung Đông Nhạc. Bên cạnh miếu Phong Đô lại có một ngôi đền khác, thờ Linh Phái tướng quânchủ quản sông Nại và Triệu Tương Công chủ quản Sao Ly, cả hai đều lànhững vị thần cõi âm trong truyền thuyết dân gian trước thời Nguyên -Minh (Xem Liêu tướng sưu thần quản lý của Nguyên Hình Bản), như vậy càng không liên quan gì tới cung La Phong. Vậy thì, vị Phong Đô đại đế nàyđã tách rời với thế hệ La Phong, mà hoàn toàn nhập vào thế hệ “Đông Nhạc - Diêm Vương”, nói khách sáo một chút thì đây là sự di dân cô độc, sápnhập hộ khẩu vào Thái Sơn. Nếu nghiên cứu thực chất vấn đề, vị Phong Đôđại đế này chính là bộ mặt phụ của Đông Nhạc đại đế. Cái huyền diệutrong đó nằm ở những mẹo hiểm của người đời. Triều đình thờ Đông Nhạcđại đế trong miếu Thái Sơn, ở đó tuyệt đối không thể có chút quỷ khínào. Nhưng việc “Thái Sơn trị quỷ” được lưu truyền từ lâu, lẽ nào naylại cắt đứt truyền thống đó? Bách tính và những đạo sĩ lang thang khôngđược đặt chân vào miếu Thái Sơn, họ bèn lập ra một vị thần Thái Sơn caiquản ma quỷ khác tại núi Sao Ly. Nếu vị thần đó được gọi là “Đông Nhạcđại đế” thì có lẽ họ muốn tìm cho mình sự mất tự do. Cũng may, “Bắc Thái Đế Quân” đang nhàn rỗi, nên muốn đưa ngài qua bên Sao Ly, đổi tên thành “Phong Đô đại đế”. Thế là vạn sự đại cát, mãi đến vài trăm năm sau(khoảng thế kỷ XX), trước khi miếu Phong Đô bị chủ nghĩa quân phiệt xóabỏ dưới hình thức ngăn cấm mê tín rồi đốt rụi, nó vẫn là một nơi yênbình, không ngừng có khách ghé thăm.
Lại nói về Ngọc lịch bảnsao, bộ sách pha tạp nhiều loại tôn giáo này lại định coi Phật giáo làquyển “sách thiện” - anh cả. Nó xuất hiện vào khoảng giữa năm Càn Longđời Thanh, trong đó, cơ quan chỉ đạo cao nhất của mười điện Diêm La cũng chính là Phong Đô đại đế, mà Phong Đô đại đế lại đại diện cho NgọcHoàng thống lĩnh Diêm phủ. (Ngọc Hoàng đại đế là Thiên đế trong tínngưỡng của người trần, cho dù có bị khỉ trèo lên cổ phóng uế bừa bãi,triều đình cũng không can thiệp. Còn ông tổ vạn tuế gia “Ngô ThiênThượng Đế” lại không gặp được.) Trong quyển sách đó cũng không tìm thấybóng dáng của Đông Nhạc đại đế. Phải biết rằng “Đông Nhạc - Thành Hoàng” cộng thêm mười điện Diêm La, từ đời Thanh đã được tất cả các quan phủcông nhận là một thế hệ âm phủ, miếu núi Thái Sơn tuy không thể xuấthiện ma quỷ, nhưng bao gồm tất cả các miếu Đông Nhạc (hay còn gọi làĐông Nhạc hành cung) trong cả nước cũng không phải tụ điểm xuất hiện maquỷ. Nhưng tại sao Ngọc lịch bản sao lại đem Đông Nhạc đại đế đổi thànhPhong Đô đại đế, bởi nó muốn Đông Nhạc đại đế dẫn mười điện Diêm Laxuống gặp Diêm Vương (nghe nói là hóa thân của Quan Thế m Bồ Tát) để quỳ lạy làm đại lễ! Điều này cũng tương tự chứng tỏ Đông Nhạc đại đế tự tìm tới cuộc sống mất tự do, vì thế cũng chỉ có dùng thủ đoạn bịp bợm ngấmngầm để khiến Đông Nhạc đại đế xuất đầu lộ diện dưới danh nghĩa củaPhong Đô đại đế.
Ngoài cơ hội trên, Phong Đô đại đế đã không cònnhiều cơ hội xuất hiện khác. Hãy nhìn xem! Cả nước có nhiều miếu ĐôngNhạc đến vậy, tuy đã có toàn bộ các cơ quan chủ đạo của âm ti, nhưng đãcó nơi nào từng xuất hiện bóng dáng của Phong Đô đại đế? Chủ nhân thựcsự đã xuất hiện, thì kẻ thế thân sẽ không tiện ló mặt nữa.
Vết tích thứ hai là để lại nơi âm phủ một cái tên đã được Trung Quốc hóa, “Phong Đô ngục”.
Xuất hiện bởi nguyên soái Phong Đô lưu truyền trong dân gian triều Nguyên.Gọi là nguyên soái, nhưng địa vị và danh hiệu thực chất của ông không hề ăn khớp với nó, bởi trên thực tế, ông chỉ là một “ngục thần”. Câuchuyện này xuất hiện trong chương Mạnh nguyên soái, quyển năm, cuốnTuyển tập các vị thần lưu truyền trong tam giáo, nội dung câu chuyện đại khái như sau:
“Ông họ Mạnh, tên Sơn, là một viên quan ngục. Cuối đông, ông thấy nhớ gia đình, người thân của mình. Đồng cảm với hàngtrăm tù nhân ở ngục, ông nói với họ rằng: “Ngày hai mươi lăm này ta chocác ngươi về nhà, ngày mồng năm đầu tháng các ngươi phải quay lại ngục.” Đám tù nhân khóc lóc cúi chào tạm biệt. Chủ phủ Tất Công biết tin dùnggậy đánh phạt ông, rồi lệnh cho quân lập tức bắt tất cả tù nhân lại.Mạnh Sơn suy nghĩ rồi nói: “Chết có gì khó, nhưng lệnh đó khó mà rút lại được.” Thấy cây thương trên nền đất, ông lao tới, dùng cây thương để tự sát. Trước kia có con thỏ trắng đã rất nhiều lần bị đâm bởi cây thươngnày mà vẫn không chết. Bỗng Ngọc Đế hạ chiếu phong Mạnh Sơn làm “nguyênsoái Phong Đô”.
“Thả tù” đã xuất hiện nhiều trong lịch sử, bắtđầu từ sau vị Chung Ly Ý thời Đông Hán, mà đại diện nhất là Đường TháiTông, chỉ dựa vào việc này mà đã được Ngọc Đế phong vị thì thực sự phúcđó sẽ chẳng tới lượt Mạnh tiên sinh. Đây chẳng qua là do người đời muốnviết truyện cho nguyên soái Phong Đô đã xuất hiện từ đây, để sau đó trởthành “người một nhà” mà thôi. Trên dương gian, Mạnh Sơn là quan caingục, sau khi lên trời ông cũng được giao chức quản ngục, bởi ông caingục Phong Đô, vì thế ông được gọi là nguyên soái Phong Đô.
“Ngục Phong Đô” chính là địa ngục do núi La Phong biến thành, như trên đã nói.
Thời Đư