
hỏi ý kiến đại nhân thếnào. Nếu quả thật ngài muốn giết họ, thì tên tuổi của ngài sẽ nổi danhthiên hạ, nhưng ta sẽ phải lấy đi năm năm tuổi của ngài, xin ngài quyếtđịnh.” Vương Hiển cho rằng vị đạo sĩ này là kẻ điên khùng, liền đuổi ông ta đi. Ngày hôm sau, quân Khiết Đan dẫn hàng vạn binh mã tấn công vùngbiên giới, Vương Hiển dẫn binh xông chiến, nhưng cuối cùng bị thua thảmhại, hai vạn binh lính tử trận. Tin báo nhanh chóng truyền tới triềuđình, triều đình lấy danh nghĩa sứ thần Khu Mật để triệu Vương Hiển vềkinh thành nhưng Vương Hiển vừa lên đường không lâu thì chết.
Đây là một âm phủ kì quái, địa điểm là Đạo quán, chủ nhân là đạo sĩ. Thiênđế muốn thu thập linh hồn người dưới hạ giới với số lượng lớn như vậy,sao không tìm Diêm Vương mà lại tới tìm Vương Hiển, sau khi được ông tachính thức ghi vào sổ Diêm Vương mới là xác nhận cuối cùng cho sự sốngchết của hai vạn người. Tuy “sự thực” chứng minh rằng vị đạo sĩ kiakhông phải kẻ thần kinh, nhưng loại Diêm phủ không xác định hình dạngthế này vẫn khiến người ta phải nghi ngờ. Còn đối với những vị đạo sĩkia, dù mọi người có tin hay không thì họ vẫn cứ tạo ra những thông tinvề Phong Đô. Năm Tuyên Hòa thứ sáu, đời vua Tống Huy Tông, có viên quantên Lâm Nghị, người Phúc Kiến, sống tại Tô Châu, một hôm bỗng nằm mơthấy một viên quan mặc áo vàng, tay cầm một quyển văn thư, bên trongliệt kê họ tên của mười người, trong đó có Lâm Nghị, người đó nói:“Chiêu Công đang đợi ngài đến nhận chức sứ giả Phong Đô, xin nhậnchiếu.” Việc này được ghi trong Bạc Trạch Biên của Phương Chước thời Nam Tống. Còn trong quyển chín, cuốn Di kiêm binh chí của Hồng Mại lại nói, người đó tên là Lâm Nghệ, được chiêu gọi đảm nhiêm chức “Cung sứ PhongĐô”. Còn nói thêm, Lâm Nghệ là người mộ đạo, ông hiểu rõ việc này nhưthế nào, bèn nói: “Đó là chức quản lý âm ti, sẽ không đến nếu không phải chức hay ho gì.” Câu chuyện này chẳng khác nào hùa theo những câuchuyện kể về những kẻ bị triệu xuống âm phủ làm Diêm Vương khác, đại đểcó thể xác định rằng, nếu cung Phong Đô là một Diêm phủ thì người quảnlý nó chính là Cung sử Phong Đô. Nhưng cõi âm ti mới này rốt cuộc có cơcấu như thế nào không ai được biết, hình như nó không có quan hệ gì đếnnúi La Phong cùng với sáu thiên cung kia. Những câu chuyện này không ảnh hưởng tới đời sống con người, về sau này cũng không thấy chúng xuấthiện nữa.
Dường như các đạo sĩ đã từ bỏ việc thử sức xây dựng núi La Phong trở thành Diêm phủ, mà trọng điểm là dồn vào các tác phẩm vănchương viết về “địa ngục Phong Đô”. Lý Xương Linh thời Nam Tống đãtruyền bá cho “Thái thượng cảm ứng thiên”, bàn dến núi La Phong Bắc Đô,đại khái nó dựa trên cơ sở của các đạo sĩ Nam Triều rồi pha trộn thêmcác thành phần của thế hệ Diêm La Vương. Như nói rằng, có một hang động ở ven con sông chảy qua núi La Phong tên là m Ảnh Thiên Cung, chu vi banghìn sáu trăm dặm với ba trăm sáu mươi ngục. Chủ hang động này là Thái m Thiên Quân, trợ giúp cho Thái m Thiên Quân bao gồm bốn người, đó là tứđẩu quân cai quản bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Trên những ngọn núingoài hang động lại có sáu hang động khác, mỗi hang động lại do một đạima canh giữ, tức âm phủ Lạc Tào, nhiệm vụ chính là trừng phạt những kẻcó tội. Với cách phân loại như vậy, có thể thấy linh cảm của các đạo sĩngày một khô kiệt, cùng lắm cũng chỉ là tu sửa, chắp vá, không thể nghĩra được những điều mới mẻ khác nữa. Kết cấu vua quỷ của thế hệ La Phongthiếu mất đi sự ủng hộ và khẳng định của tâm lý văn hóa âm phủ đạichúng, nó chỉ là dạng hoạt động âm thầm, cho dù trong các quyển kinh của các đạo sĩ có viết ra hàng trăm lần, thì cũng chỉ như kẻ ngốc nói mơ mà thôi.
Nhưng sự nỗ lực của các tín đồ Đạo giáo không phải hoàntoàn là vô ích. Thực ra, nét đột phá của họ về thế giới âm phủ chính làmượn việc thần Thái Sơn được Tống Chân Tông phong vị Thiên Tề nhân thánh đế, bắt tay với tín ngưỡng dân gian, khiến Thái Sơn Phủ Quân được “cảitrang xuất hiện” (nếu nói là mượn xác hoàn hồn thì quả là không hay).Kết quả của cuộc chiến thật huy hoàng, đưa được mười điện Diêm Quân vàochiếc bọc Đông Nhạc, nhưng nói ra thì dài, chỉ có thể nói tới trong phần sau.
3
Núi La Phong dù thay đổi hình dạng nhiều lần nhưng cũng không thể cứu vãn được tình thế đang sụp đổ của mình. Lâu đài Thất Bảo tuy đã sụp đổ nhưng vẫn để lại những vết tích và câu chuyện đáng để chúng ta xem. Một trong những vết tích đó là một cái tên vô thực:“Phong Đô đại đế.”
Ngọc lịch bản sao rõ ràng viết đại đế Phong Đô quản lý mười điện Diêm La của địa ngục, làm sao có thể nói là một cáitên “vô thực” được? Ngôi miếu thần được xây dựng trên núi Sao Ly chẳngphải để thờ cúng Phong Đô đại đế sao?
Câu hỏi khá hay, đươngnhiên có thể nói Phong Đô đại đế chính là Bắc Thái Đế Quân của La PhongSơn, nhưng Phong Đô đại đế ở núi Sao Ly, dưới chân núi Thái Sơn lại làmột người bơ vơ, không ai giúp đỡ, xung quanh ông không có thượng tướng, không có thái phó, cũng chẳng có Tứ minh công, quân lính trong cung LaPhong không có một ai, như vậy có được tính là Bắc Thái Đế Quân không?Kỳ lạ là, cái ông ta sở hữu lại là