
ngào , phong cảnh cũng chỉ dùng để tô điểm thêm , làm gì có việc thong dong ngắm cảnh như bây giờ .Phong cảnh của xã Tú Phong vốn tươi đẹp , thanh thoát tự nhiên , lúc này trời cao vút không khí thoáng đãng , gió mát thổi qua , mây trắng hàng đám từng đám vươn dài trên bầu trời khiến tâm trạng con người cũng khoan khoái , nhẹ nhàng .
BÙA CHÚ
Khi trở về cũng đã quá giờ cơm ở nhà ăn ủy ban , tôi tiến đến cửa hàng của Trương Vọng ăn tối , sau đó về tắm giặt , cảm giác như vô số áp lực tích tụ trong mấy ngày vừa rồi đều được tẩy rửa đi hết , có một sự khoan khoái thư thái mơ hồ không tên đang ào đến . Đáng tiếc là tôi chẳng thể biết được sự thư thái nhẹ nhàng này sẽ duy trì được bao lâu .Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm , tôi đi tìm Tiểu Vương nói chuyện .Đến trước phòng Tiểu Vương , thấy phòng của cậu ta khóa kín mít , ngay cả cửa sổ cũng được chốt lại rất chắc chắn . Lẽ nào Tiểu Vương không ở phòng? Nhưng đằng sau cửa sổ rõ ràng có ánh đèn sáng . Tôi cảm thấy rất kỳ lạ , tên tiểu tử này định làm trò quỷ gì đây , chẳng lẽ cậu ta đang ngủ , dù sao cũng chẳng thấy cậu ta bảo hôm nay có chuyện gì cả mà? Tại sao lại ngủ vào lúc này cơ chứ?Tôi bèn gõ nhẹ cửa , từ trong phòng , giọng nói có chút hoảng loạn của Tiểu Vương truyền lại: “Ai?” , láng máng còn có tiếng tay chân đang bối rối tìm kiếm thứ gì đó , sau đó bỗng “choang” một tiếng , vật gì đó vừa rơi xuống , rồi lại nghe thấy tiếng vấp chân vào ghế .Tôi đáp lại: “Là tôi , Tiểu Vương!” , trong lòng nghi ngờ , cậu ta đang làm cái gì thế? Bình thường cửa phòng của tên tiểu tử này lúc nào cũng thông thoáng , thoải mái chẳng bao giờ kín mít như thế này , mỗi khi có người từ phòng bên cạnh đến chơi là có thể nhìn thấy cậu ta đang bắt chéo hai chân ngồi uống trà , hoặc nằm trên giường xem ti vi , cho dù đang viết báo cáo , cậu ta cũng mở toang cửa ra .Gõ gõ vào đầu mấy cái , trừ khi . . .Nếu đúng là như thế thì chuyện đó cũng rất đỗi bình thường mà , chúng tôi đều đã trưởng thành cả rồi , theo tập quán tảo hôn ở trong xã , thanh niên khoảng hai mươi tư , hai mươi lăm tuổi đều đã thành gia thất có khi con cái đều đã nói được rồi ấy chứ . Tôi và Tiểu Vương đã từng này tuổi đầu mà chưa có bạn gái , như thế cũng thuộc vào hàng trưởng bối trong đám thanh niên , mấy ngày trước chúng tôi có đi xuống dưới thôn để điều tra tình hình , mấy bà thím có ý tốt định mai mối giúp chúng tôi . Á à , tên tiểu từ Tiểu Vương này , bình thường thấy chẳng ra làm sao cả , vậy mà lại xúc tiến nhanh thế , đúng là tấm ngấm tấm ngầm mà đánh chết voi . Tôi cười nói: “Không làm phiền nữa! Cậu đang có việc bận , tôi đi trước đây” . Nói xong liền quay người rời đi .Đi được bốn năm bước , “két” cánh cửa phòng Tiểu Vương mở ra , nhưng lại chỉ mở một cánh , cậu ta thò đầu ra ngoài vẻ tìm kiếm , gọi: “Nam Bính , là anh à , vào đi!” .Tôi cười cười nhìn bộ dạng vụng trộm lén la lén lút của cậu ta , nói đùa: “Thế tôi vào thật đây nhé!” .Mặt Tiểu Vương lộ vẻ ngại ngùng , cười gượng gạo , cúi đầu nói: “Lát nữa anh nhìn thấy rồi thì đừng có cười tôi!” .Tôi cười lớn , mặt lộ vẻ như hiểu ra điều Tiểu Vương vừa nói , nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta , vẫn tiếp tục đùa vui theo thói quen , tôi nói: “Thằng nhóc này trông thản nhiên như không , hóa ra động tác lại rất mau lẹ . Nêu không phải là tôi gõ cửa đúng lúc thì liệu chú định giấu giếm bao lâu nữa dây?” , vừa nói vừa bước vào phòng .Trong phòng không có người nào khác , nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ . Tôi đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Vương: “Thằng nhóc này giấu người ở đâu rồi?” .Tiểu Vương chợt sững lại: “Người nào?” ,Nhìn bộ dạng của cậu ta , thật không giống đang che giấu người trong phòng . Tôi quay đầu lại: “Phòng không che giấu người , vậy đóng cửa sổ cửa chính chặt như thế định làm gì đây hả? Tôi còn nghĩ chú đưa bạn gái về phòng chơi , vì ngại ngùng nên phải khóa cửa như thế chứ” .Sắc mặt Tiểu Vương không được tự nhiên cho lắm . Tôi di chuyển ánh mắt , bất giác giật mình . Bây giờ tôi mới biết cảm giác kỳ lạ đó từ đâu mà đến rồi . Chỉ thấy trên cửa sổ , sau cánh cửa chính , trên bàn , trên giường phòng Tiểu Vương đâu đâu cũng dán đầy những mảnh giấy màu vàng đang bay bay , trên đó có vẽ chữ gì lung tung lộn xộn nhìn chẳng ra hình thù nào . Những thứ quái dị này tôi từng xem trên ti vi , đó chẳng phải là mấy loại bùa chú mà đám đạo sĩ thấm nước thánh gì gì đó rồi vẽ ra sao? Phòng của Tiểu Vương trước nay vốn sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp , chả khác gì khuê phòng của thiếu nữ , đột nhiên lại treo đầy những thứ kỳ quái như thế này , đúng là nhìn chả ra làm sao , trông thật chướng tai gai mắt .Tiểu Vương cười vẻ thẹn thùng , từ từ tôi ra một vật nhỏ hình tam giác màu đỏ , rồi đưa đến trước mặt tôi nói: “Anh Nam Bính , hôm nay tôi đến chùa Thanh Tuyền , xin cho ba chúng ta mỗi người một lá bùa hộ thân , cái này cho anh” .Phía Tây xã Tú Phong có một ngọn núi không cao lắm , ở trên núi có một ngôi chùa , bình thường chúng tôi cũng hay đến đó , nhưng đó cũng chỉ là điểm vản cảnh hay là dạo chơi trong tiết thanh minh mà thôi . Chẳng trách Tiểu Vương nói có việc bận