
, không muốn đi khảo sát thôn Thanh Tuyền , nghĩ lại thì có lẽ Tiểu Vương muốn đến chỗ đó để xin thứ này .Tôi lắc lắc đầu , chẳng biết nói gì lúc này , về mặt dở khóc dở cười nhưng cũng không hề phản đối .Tôi biết Tiểu Vương , còn hoang mang lo sợ vì chuyện lần trước , bây giờ nghĩ lại , tôi cũng chả vờ đầu bứt tai hoảng loạn đấy thôi , nhưng cán bộ trong xã mà lại cầm đầu cho hoạt động mê tín thì đây là một vấn đề rất nghiêm trọng . Giờ cũng có thể hiểu được vì sao trước đó Tiểu Vương lại khóa chặt cửa như thế , còn kéo rèm cửa sổ xuống , có lẽ cậu ta cũng biết việc này sẽ có ảnh hưởng không tốt như thế nào .Tôi có thể hiểu được , chẳng qua bây giờ Tiểu Vương cũng chỉ muốn được an ủi , ổn định tâm lý mà thôi , đây không phải là vấn đề nguyên tắc . Mỗi người đều có nhận thức cảm tính của riêng mình , bất kỳ người nào khi gặp chuyện như thế trong tâm hạng hoảng sợ hoang mang thì dù có làm ra việc gì hơi quái dị cũng không gọi là sai trái . Huống hồ cậu ta cũng chẳng làm ảnh hưởng tới người khác . Nhìn về phía Tiểu Vương , tâm trạng cậu ta thấp thỏm không yên , lại có chút hoang mang sợ hãi , tuy bình thường quan hệ của chúng tôi rất tốt nhưng cậu ấy vẫn rất lo lắng , không biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào , dù sao việc này cũng không phải là việc nhỏ .Để Tiểu Vương bình tĩnh lại , tôi cười cười rồi đưa tay ra nhận lấy “bùa hộ thân” mà cậu ấy đưa , ngồi lên ghế nói: “Thằng nhóc này bảo là có việc bận , anh còn cho rằng chú thật sự có việc gì đó cả đấy! Ai ngờ chú lại đi kiếm mấy cái bảo bối này? Chẳng phải chú với Trường Hà thi xem ai gan to hơn sao? Xem ra gan của chú không lớn bằng gan của Trường Hà rồi , có thấy Trường Hà cần đến món đồ này đâu!” .Tiểu Vương cười cười , nhưng nụ cười lại mang theo nỗi chua chát , cay đắng , thở một hơi dài , nói vẻ ấp úng: “Anh Nam Bính , mấy ngày vừa rồi anh không nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ nào sao?” .“Hiện tượng kỳ lạ gì?” , trong lòng thoáng giật mình , hiện tượng kỳ lạ mà cậu ta nói là chỉ cái gì đây?Tiểu Vương định nói nhưng lại ngừng , ngẩng đầu nhìn tôi , ở khoảng cách gần như thế , tôi mới phát hiện mắt của Tiểu Vương chằng chịt những đường tơ máu đỏ au , bộ dạng ủ rũ , sắc mặt tiều tụy . Tiểu Vương trước đây lúc nào cũng cởi mở rạng rỡ như ánh mặt trời , cho dù ánh sáng mặt trời có không chiếu xuống đi chăng nữa , hai mắt cậu ấy lúc nào cũng tỏa sáng , trên vầng trán rộng lúc nào cũng như có một mặt trời nhỏ ngự trị , người thì chịu khó cần mẫn , lại nhanh trí thông minh , cảm giác trên người cậu ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống .“Tiểu Vương , cậu sao vậy? sắc mặt tồi tệ thế này!” , tôi chăm chú nhìn Tiểu Vương , trong lòng lại tự trách bản thân ít quan tâm tới cậu ta quá .Tiểu Vương cười chua chát: “Anh biết mà , sắc mặt của tôi mà tốt mới lạ . Nam Bính , anh nói xem chuyện đang xảy ra là chuyện gì thế đêm nào nằm ngủ tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng , trong mỗi giấc mơ đều thấy một bóng hình không đầu , anh bảo nó không có đầu đúng không? Nhưng tôi luôn cảm thấy nó dùng đôi mắt băng lạnh độc ác nhìn tôi chằm chằm , đến mức toàn thân tôi lạnh toát , cảm giác như vào một ngày rất lạnh lại còn bị giam trong băng giá vậy . . .” .Tôi sững người: “Ác mộng” .“Vâng , bóng hình đó có khi đứng ở ngoài cửa sổ , có khi lại bên cạnh bàn , có lúc lại đứng trước giường . Hắn lúc nào cũng duỗi một cánh tay ra , ngón tay nhợt nhạt trắng bệch chỉ thẳng đến trước mặt tôi thì lại không nhìn thấy nữa , có khi chỉ là một bàn tay đen ngòm , gắng sức bóp chặt lấy cổ tôi , tôi cựa quậy đến khi không cảm thấy áp lực đè nén nữa mới đột nhiên tỉnh dậy , sau đó trước mặt lại chẳng có gì nữa , có khi đó lại là một tràng cười khiến người ta lạnh toát sống lưng , nhưng khi chăm chú nghe kỹ thì lại chẳng thấy gì . Mấy ngày nay , tôi thực sự cũng không hiểu rốt cuộc tôi đang nhìn thấy thứ gì nữa , hay tất cả chỉ là nằm mơ .”Tôi đờ đẫn , Tiểu Vương cũng bị những cơn ác mộng quấy nhiễu như thế? Tôi nhìn chăm chằm cậu ta , giọng nói cũng bất giác chùng xuống: “Chú gặp những cơn ác mộng như thế bắt đầu từ khi nào?” .“Bắt đầu từ đêm ngày Mười một , sau đó cứ diễn ra liên tiếp không ngừng” , Tiểu Vương ủ rủ nói , sau đó cúi người nhất cuốn sách bị rơi xuống đất để lên bàn . Tiếng “cộp” rất nhẹ đó , lại tựa như gõ mạnh vào trái tim khiến tôi bị chấn động nhẹ .Mười một tháng Bảy , chính là ngày thứ hai khi chúng tôi nhìn thấy bóng hình đó , tôi cũng mơ giấc mơ như vậy , trong giấc mơ cũng là bàn tay đen ngòm trìu nặng . Tôi cứ nghĩ rằng chỉ có một mình tôi bị những giấc mơ đó quấy nhiễu , hóa ra tôi và Tiểu Vương , bắt đầu từ ngày hôm sau đều gặp cơn ác mộng đó , còn Trường Hà thì sao? Cậu ấy cũng gặp phải giấc mơ đó , cũng bị giấc mơ đó quấy nhiễu? Tôi nhìn Tiểu Vương , mạch suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn , tại sao mọi thứ lại như thế này?Là thật? Là mộng?Hay là sự trùng hợp?“Nam Bính , anh mang theo bùa hộ thân này đi , bùa này rất linh đấy , là thành quả của một ngàn cái dập đầu hôm nay của tôi mới cầu được đấy” , Tiểu Vương nói rồi đưa tay kéo một sợi dây trước ngực ra , đeo lên thế này để khỏi bị rơi ,