
khác rất say sưa, đau nhau phát biểu:"Là củ lạc!"
"Ngôi sao!"
"Chấm tròn!"
"Quái thú!"
"Quả táo!"
"Mặt rỗ!"
"Dấu chân!"
"Viên đạn!"
"Đường tàu hỏa!"
"Vừng ơi mở ra!"
"Cái lưới!"
"Đường tàu hỏa" là câu trả lời cảu bé trai hay thòlò mũi. Câu này khiến Tiểu Quân sững người như bất ngờ bị mắc kẹt vào một nơibí hiểm nào đó. Đường tàu hỏa...
Lúc bòn trẻ học giờ thể dục, Tiểu Quân chạy ra kios bán báobên ngoài mua một tập bản đó Trung Quốc. Quay trở vào, cô lên mạng tra cứu tàuhỏa đi Đồng Hoảng. Chỉ có một chuyến tàu số 1655 Từ Bắc Kinh đến Đồng Hoảng gồm14 ga. Cô lấy bút nối các ga lại vơi nhau, được một hình vẽ; cô lại giở tờ giấycầm theo rồi nối các điểm lại, cũng được một hình vẽ y hệt.
Tờ giấy nói rằng, đây là hình vẽ tuyến đường đi đến nơi âmdương tiếp giáp! Nơi ấy chính là phía bắc Đồng Hoảng!
Tim Tiểu Quân đập như điên, không rõ vì xúc động hay vì sợhãi.
Trong "Một nghìn một đêm lẻ" Alibaba niệm thần chú"Vừng ơi mở ra..." thì cửa đá xình xịch mở luôn. Đọc đến đây chúng tathấy rất thần kỳ và không thấy sợ hãi, bởi vì đó chỉ là câu chuyện cảu Alibaba.
Giả sử một người đi trong rừng, vô tình phát hiện ra cánh cửacủa một hang đá, bèn nói:"Vừng ơi mở cửa ra..."rồi cửa đá xình xịch mởra luôn, thì liệu người đó có sợ không? Và hãy thử tưởng tưởng câu chuyện đó sẽxảy ra trong đêm nay?
Điều bí mật mà Hồ Tiểu Quân phát hiện ra, rất giống cánh cửađá và câu thần chú trong đời thực.
***
Trở về cổng chung cư. Tiểu Quân lại nhìn về chỗ người mù từngngồi, không ngờ ông ta lại xuất hiện! Lần này ông ta chỉ chống gậy đứng đó chứkhông treo cờ, hình như đang chờ ai. Cô phóng xe đến trước mặt ông ra, gọito:"Chào ông!"
Người mù nhận ra cô là ai, ông ta ngoảnh sang cô, mừng rỡnói:"Tôi đang chờ cô!"
Tiểu Quân xuống xe, nói:"Xin lỗi vì đã để ông phải chờ,tôi vừa đi làm về. Tôi cần gửi ông bao nhiêu ạ?"
"Một ngàn!"
Tiểu Quân ngớ ra, không ngờ lại nhiều đến thế. Túi cô chỉ cóvài trăm.
"Lúc này tôi không mang đủ tiền, bác chờ một lát, tôi vềnhà lấy thêm rồi sẽ ra ngay."
"Không sao, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu cũng được."Người mù tỏ ra rất thoáng.
Tiểu Quân:"Thế sao được!"
Ông ta nói :"Nếu không phải vì cả nhà tôi cũng cần sốngthì tôi cũng không thu phí của cô làm gì. Tôi bán cái thứ không nên bán, chắckhông bao lâu nữa tôi sẽ bị báo ứng. Tôi nên học nghề tẩm quất mát-xa và nên bỏnghề này."
Cơn gió lạnh thổi qua, ông ta co người lại. Đã vài lần gặp,tiểu Quân đều thấy ông ta mặc cái áo gió màu xanh, hình như ông ta không có cáiáo nào khác thì phải. Trời lạnh dần, bên trong ông ta lại không mặc áo len,trông thực đáng ái ngại.
Nếu ai đó bói toán vì kiếm tiền thì chắc chắn là trò bịp bợm;nếu không lấy tiền lại càng là bịp bợm. Nhưng Tiểu Quân cảm thấy người mù này rấtthật thà. Cô vét hết tiền trong túi ra đưa vào tay ông ta. Ông ta sờ từng tờ một,cẩn thận bỏ vào trong túi áo, bàn tay lại vỗ nhẹ nó.
Tiểu Quân nói:"Nhà ông có 11 người à?"
Ông ta ngoảnh sang Tiểu Quân, chỉ cười chứ không nói gì. Cólẽ ông ta muốn nói rằng, câu nói của mình tối qua chỉ là một câu đó chữ chứkhông phải sự thật.
Ông ta nói:"Tôi về đây. Cô hãy giữ sức khỏe."Rồiông ta chọc cây gậy dò đường, chậm rã bước đu.
Đoạn đường trước mặt có cái cột điện, ông ta bước về phíađó. Nhà ông ta ở đâu? Xe máy tăng tốc một lúc sẽ bằng ông ta lần mò cả tiếng đồnghồ. Nghĩ vậy, Tiểu Quân phóng xe lên nói:"Tôi đèo ông về nhà, sẽ nhanhhơn."
Ông ta nói :"Cô thật tốt bụng. Cảm ơn. Tôi đi quen rồimà!" Rồi ông ta ngẩng mặt lên trời, nghĩ ngợi, dường như tặc lưỡi đưa ra mộtquyết đinh. Ông ta nói:"Dù sao tôi cũng định rửa tay gác kiếm, cho nên tôinói cho cô biết vậy: người làm đám cưới ma hiện vẫn còn sống, hơn 120 tuổi rồi.Ông ấy là cụ nội tôi. Con, cháu của cụ đã chết, tôi là chắt cũng sắp chết đếnnơi, mà cụ vẫn sống; chắc là ông trời đã đánh mất sổ tử của cụ! Tờ giấy tôi đưacô là chữ nổi của người mù, viết mấy chữ " thị trấn Đa Minh", chũ đalà nhiều, chữ minh là sáng. Nếu đến đó thì cô dễ dàng hỏi thăm được địa điểm thờiđó làm đám cưới ma."
Nói rồi ông ta bước đi. Chọc cái gậy nhận ra cây cột điện,ông ta vòng bước qua. Tiểu Quân đứng nghệt ra.
Thị trấn Đa Minh, một địa điểm bí hiểm nằm ở hướng chính bắccảu Đồng Hoảng.
Về nhà rôi. Tiểu Quân gọi điện cho Hội người mù Bắc Kinh đểxác định. Một phu nữ nhấc máy, rất nhiệt tình chỉ dẫn. Người ấy diễn tả cho TiểuQuân viết mấy chữ " Thị trấn Đa Minh" bằng chữ nổi, sau đó cô đối chiếuvới tờ giấy của người mù đưa cho, thấy giống hệt.
Tiểu Quân kinh ngạc. Nếu lấy bút vẽ nối liền các chữ nổi nàylại thì vừa đúng là tuyến từ Bắc Kinh đi đến thị trấn Đa Minh! Sao lại thế? Đólà một đơn vị ahnhf chính cảu nhà nước, nó không dễ dàng đổi tên để vừa khéophù hợp với "sơ đồ" này; việc đó phải qua nhiều câp nghiên cứu , phêduyệt rất phức tạp. Mặt khác, đường tàu hỏa từ Bắc Kinh đi Quý Dương đã có từ50 năm trước, nó không thể được xây dựng "chiều theo" để ăn khớp vớiđiều này. Chữ nổi thì xuất hiện cách đây 200 năm, người phát minh ban đầu càngkhông thể bố trí sẵn, "đồng mưu" với nhứng người đời sau....
Tất cả đều trùng hợp quá