ng hứa là sẽ đưa Doãn Áiđi chơi một chuyến thật xa, ở mội nơi rất xa . Nhưng giờ đây, cái ý định ấycũng trở nên xa vời như chính cái địa điểm mà Hàn Phi đã tưởng tượng .
-Để sau đi , đến thông báo vậy thôicho khỏi lo lắng . Thôi, ta về đây .
-Khoan đã ! Chàng bỏ đi như vậy màcoi được sao ? Cả tuần nay chẳng thấy mặt mũi chàng đâu cả ! Chàng có biết làem nhớ chàng như thế nào không ?
“ Bổn cũ soạn lại “ , Doãn Ái nhớ gìHàn Phi, ả nhớ cái túi tiền của hắn thì có . Dịp này là lúc để Doãn Ái móc hếtmọi thứ có trong túi hắn đây mà ! Hàn Phi biết tỏng . Nhưng thôi, sắp bỏ rồi,chiều con đĩ một tý cũng được . Sau này cho dứt tình luôn đi .
Và thế là Hàn Phi đưa Doãn Ái đichơi .
*
* *
Hàn Phi ngáp dài .
Chiều hôm ấy, hình như Doãn Ái có gìđó linh cảm không tốt, hình như ả đã đánh hơi thấy sự muốn chia tay của Hàn Phinên tiền của Hàn Phi vơi đi khá ít, không nhiều như mọi hôm . Lần đầu tiên, HànPhi thấy tiền của mình sau buổi đi chơi với Doãn Ái còn rủng rỉnh chán, chứkhông như thường lệ là lép kẹp, còn vài đồng sắt, có khi còn chẳng còn đồng nào.
Tốt một hôm, không thể tốt cả đời .Giờ này Hàn Phi không biết Doãn Ái đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông trongsuốt mấy ngày qua . Hàn Phi còn ở Kiếm Tiên, bọn chúng còn sợ, giờ Hàn Phi đirồi, để lại một con ả ngon lành thế kia, thằng nào chịu được ? Có tài thánh !
Hàn Phi thở mạnh, những suy nghĩ từnãy giờ của hắn về Doãn Ái làm lưng hắn nóng rực lên , con sâu Hàn Phi tungchăn dậy . Vớ lấy cái áo khoác mặc vào .
Hàn Phi bước ra khỏi phòng, quán trọnày hình như có mỗi hắn là đang ở đây . Những phòng trọ khác im lìm và khôngthấy có người ở .
Hàn Phi bước ra ngoài phòng khách,chẳng có ai cả, những chiếc bàn ghế cũ kĩ đã tróc hết lớp sơn bên ngoài, dựngchỏng chơ lên nhau . Gió lùa vào lạnh ngắt cả căn phòng .
Nhưng Hàn Phi thấy người mình bỗngấm lạ lùng, một giọng nói dịu dàng làm hắn quay lại :
-Công tử đã dậy rồi sao ?
Bà chủ quán trọ là một cô gái ,người nhỏ nhắn, khuôn mặt đang bị đám tóc rối bời và dài che khuất . Hai bàntay của cô đỏ ửng lên vì lạnh, đã thế lại còn ướt át vì nước .
-Tôi đã đun nước nóng cho công tửrồi . Công tử hãy vào rửa mặt đi, không nước nguội đấy !
Nói rồi cô gái lại đi vào trong, HànPhi nhìn theo .
Rửa mặt sạch sẽ rồi Hàn Phi rangoài, lúc này thì cái mũi hắn làm việc ngay tức thì bởi mùi thức ăn thơm lựngvà nóng .
-Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đấy!
Hàn Phi ngồi xuống, tay hắn chưa gắpmà mồm đã nhai soàn soạt . Hắn ăn rất ngon, quả thực những món ăn cô gái làmngon không kém gì những món ăn do Hàn phu nhân làm cả .
Dường như đã mệt mỏi, cô gái ngồixuống một cái ghế, hai tay co ro lại một chút vì lạnh . Hàn Phi cứ nhìn ngắm côgái suốt, không hiểu sao lại thế ? Máu hám gái của hắn bắt đầu nổi lên thì phải? Không phải thế ! Có cái gì đó rất khác lạ .
-Sao cô không ngồi đây ? – Hàn Phigọi – Chúng ta hãy nói chuyện một chút .
-Công tử đang ăn, tôi không muốn làmphiền .
-Không sao đâu mà ! Trời đang rét,nói chuyện một tí cho ấm người thì đâu có sao ?
Cô gái cười :
-Vậy cũng được .
Cô gái đứng dậy, lấy dây cột lại máitóc rối bời của mình . Và lúc này Hàn Phi mới thực sự thấy rõ khuôn mặt cô gái,một khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt hiền hoà và hai má ửng hồng vì lạnh . Mái tóccủa cô gái đen và dài tới tận đầu gối .
-Công tử ăn ngon chứ ?
-À… - Hàn Phi ấp úng khi miệng củahắn còn đang há hốc - …tất nhiên rồi ! Rất ngon !
Hàn Phi để ý thấy đôi tay của cô gái. Đôi tay không được đẹp lắm . Những ngón tay hơi to, đầu ngón tay có vẻ nhưsưng lên và đỏ, lòng bàn tay nứt nẻ như ruộng khô . Có lẽ tại phải làm việc vàngâm nước nhiều trong trời lạnh nên tay cô gái mới như vậy . Đôi tay này kháchẳn đôi tay dài, ngón tay đeo đầy nhẫn, móng tay đỏ chót của Doãn Ái .
-Cô là chủ quán trọ ở đây sao ? –Hàn Phi hỏi .
-Vâng . – Cô gái tươi cười – Tôi làchủ quán trọ này, kiêm luôn đầu bếp và giặt giũ nữa .
-Vậy cô ở một mình à ?
-Vâng . Tôi là đứa bé mồ côi , tôiđược một người bà nhận nuôi, bà ấy giờ sống ở phía Bắc Phạt Mộc Trường . Thỉnhthoảng tôi lại lên đó chơi với bà .
Hàn Phi sượng, hắn không nghĩ là đãđụng chạm tới gia cảnh của người khác .
-Tôi…xin lỗi…
-Không sao đâu, công tử . Mỗi ngườimỗi cảnh mà .
-Từ nãy giờ không hỏi, tên cô là gìnhỉ ?
-Tôi họ Hoàng, tên Hài . Hoàng NhữHài . Vậy còn công tử ?
-Hàn Phi .
Nhữ Hài hướng ánh mắt hiếu kỳ vềphía Hàn Phi như thể Hàn Phi là một sinh vật lạ . Hàn Phi nhìn xuống dưới ngườimình xem có cái gì không mà sao Nhữ Hài lại nhìn hắn như thế ?
-Tôi bị sao chăng ? – Hàn Phi hỏi .
-Công tử họ Hàn ?
-Ờ…vâng…
-Công tử có quan hệ gì tới một ngườitên là Hàn Thuyên không ? Người mà vẫn hay được thiên hạ gọi là Ngài Hàn ấy !
Hàn Phi thấy héo cả ruột . Ngài Hànrất tốt, nhưng đó là đối với những người mà ngài tin tưởng . Chứ còn trongchuyện bang phái thì ngài cũng thuộc vào hàng khét tiếng . Tiếng tốt có, màtiếng xấu cũng không thiếu .
-Tôi…là con trai của ông ấy… - HànPhi ấp úng .
-A ! Vậy hóa ra công tử là con traicủa bác ấy sao ?
-Cô quen bố tôi ?
-Hồi trước tôi từng gặp ngài