Polaroid
Thiên Đế Kiếm

Thiên Đế Kiếm

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326285

Bình chọn: 7.00/10/628 lượt.

câu, câu hát này ông cũng đã từng nghe độitrưởng hát rồi :

Đâu đâu khoảng trước năm trăm năm,cây biếc non xanh nào chốn ấy ?

Ấy ấychừng ngoài ba ngàn dặm, hoa đào nước chảy lại về đâu ...

Hàn Phi tỉnh dậy . Mái tóc xoăn củahắn đã trở thành một đống lù xù như tổ quạ trên đầu .

Cảm giác đầu tiên mà Hàn Phi cảmnhận được là rét . Cái lạnh như một con rắn, nó trườn vào cổ, bò xuống sốnglưng và làm người Hàn Phi run bần bật . Vừa mới ngồi dậy, hắn lại nằm ngayxuống dưới tấm chăn ấm . Không có gì vui thú hơn chuyện cuộn tròn trong chănvào mùa đông như một con sâu nằm kỹ trong kén . Hàn Phi có thể nằm cả ngàytrong chăn được .

Sau mấy ngày mệt nhọc, cuối cùng HànPhi cũng tới được Phạt Mộc Trường vào đêm hôm qua . Hắn đã thuê phòng trong mộtquán trọ nhỏ trên sườn núi đầy tuyết . Lạnh và mệt mỏi đã làm Hàn Phi lười lẫm, hắn chẳng muốn bước chân tới Phạt Mộc Lĩnh nữa, cái hắn cần là thức ăn và mộtgiấc ngủ . Trong tấm chăn dày và ấm, Hàn Phi ngủ say như chết, không có chútsuy nghĩ quái gì tới chuyện sáng ngày mai phải ra Phạt Mộc Lĩnh để gặp Phó bangchủ Truy Tấn của Long Hổ nữa .

Và vì không có chút suy nghĩ gì nữanên Hàn Phi cứ nằm lì trong chăn . Hắn ngại cái chuyện bước chân tới Phạt MộcLĩnh lúc này, tuyết đang rơi trắng xóa ngoài kia . Lúc này, có dùng xẻng cũngkhông thể bậy nổi Hàn Phi ra khỏi chăn .

Nằm trong chăn, Hàn Phi lại nghĩ tớichuyện mấy hôm trước khi gặp Doãn Ái .

*

* *

Hàn Phi tới gặp Doãn Ái . Hắn nghĩtrước khi đi xa cũng nên thông báo trước với người yêu một chút, mặc dù bây giờhắn chẳng còn thấy chút tình yêu gì ở cái gọi là người yêu ấy cả . Và không cósai khi Hàn Phi bắt gặp Doãn Ái tựa lưng vào tường, co đùi lên dáng điệu gợitình , ả đang nói chuyện với một thằng trai tơ mới lớn . Mẹ kiếp ! Con đĩ !Doãn Ái đã gần hai mươi tư tuổi, vậy mà nó lại đang mồi chài một thằng con nítchưa đủ mười tám ! Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà như thế nhỉ ? Cáimặt Doãn Ái xinh lắm , đôi mắt mơ mộng hồng hồng, cặp môi mỏng với son đỏ chót, và tất nhiên, những đường cong tuyệt mĩ ở eo, trên bắp đùi, bả vai trần trêncơ thể khiến Doãn Ái có thể làm đổ bất cứ thằng đàn ông nào đang đi đường, màđã đổ thì đừng hòng có dậy được . Đã vậy, con đĩ lại hay cười, cười rất tìnhtứ, đôi môi cong lên, hai khoé miệng nhếch vừa khéo và nụ cười ấy như mời mọc ,chuyện rỏ dãi như thấy miếng ăn ngon ở những thằng đàn ông khi thấy nụ cườiDoãn Ái là không có lạ . Đàn ông ham muốn chuyện ấy là điều bình thường, nhưngmột con đàn bà thì thích gì ? Hàn Phi đã từng ngủ với điếm, hắn biết rõ nhữngđứa gái điếm ấy chẳng ham hố gì cái đó, chẳng qua vì đồng tiền mà chúng chấpnhận thôi . Phụ nữ đa phần không phải lúc nào cũng thích cái chuyện mà cánh đànông thích . Nhưng cái con Doãn Ái này thì thật không thể chấp nhận nổi ! Tạisao lại sinh ra một thứ đàn bà như thế này ? Hàn Phi từng nghe trước đây DoãnÁi thích thằng nào là nó cho ngủ một đêm ngay , nhưng cái tình hồi ấy làm HànPhi mờ mắt, hắn nghĩ rằng con người có thể thay đổi, nếu mình thật lòng thì đâusợ người mình yêu phản bội ? Và hắn cay đắng nhận ra lời khuyên của Hàn Vệ làđúng , Doãn Ái đúng là một con đĩ không cần kỹ viện . Kể cũng lạ khi Thất HiềnSứ Giả , bố của Doãn Ái chiều con một cách mù quáng . Ông ta là người có thếlực lớn trên khắp Đại Lục, đến cả Hạ Phong Tướng Quân còn phải kính nể . Bố thìgiỏi mà con dạy không nên, nực cười . Vì thế, Doãn Ái được thể ngang tang khắpthành Kiếm Tiên, các hàng buôn bán sợ Doãn Ái một vành . Ả nổi tiếng với bàimua hàng không trả tiền, thấy người ta làm gắt thì chơi câu : “ Để sau trả !Lằng nhằng ! “ . Mà đụng vào Doãn Ái thì đừng hòng yên thân, trước tiên là cửahàng của anh sẽ bị dỡ, hoặc bị đốt , sau đó đến thân anh bị ăn đòn một trận nhừtử, sợ đến nỗi có khi phải bỏ biệt xứ . Chẳng nói, ai cũng biết thừa Thất HiềnSứ Giả đứng sau mọi chuyện đó, bênh con đến thế là cùng ! Biết vậy nên dân tìnhtránh xa con quỷ cái Doãn Ái ra , không có ngày thiệt thân .

Thằng trai tơ đang cười cợt khi thấycái bắp đùi nõn nà của Doãn Ái bỗng tái mặt khi thấy ánh mắt bực bội của HànPhi . Hắn cúi đầu xuống như để nhận lỗi rồi lủi thủi lùi đi như chó . Doãn Áicũng đã nhận ra sự có mặt của Hàn Phi , ả thả váy xuống, ôm chầm lấy Hàn Phi vàtặng vào má hắn một nụ hôn ngọt như đường :

-Ghét quá ! Mấy hôm nay em chẳngthấy chàng đâu cả !

Doãn Ái cười, đôi mắt híp cả lại ,trông hết sức đĩ thoã . Và không có gì hay hơn chuyện tặng một cái vả thật kêulên mặt con trời đánh này . Nhưng Hàn Phi trấn tĩnh lại ngay cái ý định đó củamình , hắn nói :

-Ai vậy ?

Doãn Ái liến láu ngay :

-À ! Bạn đấy mà, chàng bận tâm làmgì !

Hàn Phi đáp lại bằng ánh mắt khinhbỉ , hắn lại nói tiếp :

-Ta có chuyện muốn nói…

-Gì vậy chàng ?

-Khoảng hai tuần nữa, ta không cómặt ở Kiếm Tiên đâu . Phải lên Phạt Mộc Trường một chuyến .

-Chàng cho em đi với !

-Không được . Lần này là chuyện củagia đình .

-Chàng đã hứa là đưa em đi chơi mộtchuyến rồi cơ mà ! Em đợi mãi mà chẳng thấy đâu cả !

“ Đó là trước đây . “ – Hàn Phi nghĩbụng . Trước đây, Hàn Phi còn rất yêu Doãn Ái, hắn từ