hạ “ . Khivừa mới sinh ra, hoàng tử Đạt Đa đã biết đi, lẫm chẫm bước bảy bước, mỗi bướcmọc ra một đoá sen . Chàng giơ tay lên trời nói : “ Trên trời dưới đất, duy ngãđộc tôn “ . Quả thật là bực phi phàm ngay từ nhỏ .
Hoàng tử Đạt Đa trưởng thành tronghoàng cung, nhưng chàng không hề thích lối sống xa hoa huyên náo của cung đình. Một lần khi ra khỏi hoàng cung, hoàng tử thấy dân chúng bị khổ sở bởi “lão” ,“bệnh”, “tử” , chàng quyết định xuất gia tu hành , rời khỏi hoàng cung vào ngàymồng tám tháng Hai . Sau sáu năm khổ hạnh, gần như không ăn không ngủ, mà ĐạtĐa vẫn chưa thành chính quả . Đạt Đa ngẫm nghĩ rất nhiều, chàng bỏ lối tu khổhạnh đó, liền tới ngồi dưới một gốc cây bồ đề, trầm mặc tư tưởng trong bốn mươichín ngày, tối ngày mống tám tháng Mười Hai, chàng bỗng nhiên đại ngộ, trời đấtlại chấn động một lần nữa . Hoàng tử Đạt Đa đã trở thành Phật , lấy pháp hiệulà Như Lai .
Đạo Phật từ đó đã ngày càng pháttriển , người tộc Nhân theo đạo Phật rất nhiều, không những thế có cả một sốlượng người tộc Vũ và tộc Thú cũng theo đạo Phật . Cho tới thời kỳ Ngũ Đế DanhĐô , chiến tranh đã tàn phá đi quá nhiều chùa chiền, giết hại hàng vạn sư sãi .Đây có thể nói là thời kỳ đen tối nhất của đạo Phật .
Sau thời kỳ Đại Hỗn Loạn, đạo Phậtđã được phục hồi . Ngày nay, người ta tuy không còn cắt tóc đi tu nhiều nhưtrước nữa, nhưng vào dịp ngày lễ, các cửa chùa luôn là nơi đông người qua lạinhất . Trong mỗi người, Phật luôn chiếm một vị trí rất thiêng liêng và trântrọng .
Lại nói về Phật Như Lai . Đại Lục đãtừng có những lần chứng kiến Như Lai giáng thế . Sau khi thời kỳ Hỗn Tam Giớikết thúc , người ta đã nói Phật Như Lai giáng thế, ngài cầu kinh, phổ độ chonhững linh hồn được siêu thoát . Cả Đại Lục đã quỳ xuống trước Phật Như Lai,điều này chứng tỏ Phật Như Lai có một vị trí rất lớn trong lòng chúng sinh .Nhưng có một số tài liệu nói rằng lần gần đây nhất là cách đây hai mươi năm,vào ngày Hắc Đế bị giết . Một số nhân chứng đã nói lại rằng, Như Lai đã hiểnlinh giúp liên minh Tứ Đế đánh bại Hắc Đế . Tuy nhiên điều này cần phải được xemxét lại, chúng ta đều biết Phật Như Lai không sát sinh, vậy tại sao người lạicó thể giúp Tứ Đế giết Hắc Đế được ?
Có một số lời giải thích rằng, NhưLai muốn tiêu diệt một nghiệt chủng như Hắc Đế . Bổn nhân không có gì phản báckhi gọi Hắc Đế là nghiệt chủng, có điều rằng kể cả là nghiệt chủng thì Như Laivẫn không sát sinh , người luôn tâm niệm rằng, kể cả cái xấu xa nhất cũng cóthể hướng thiện được . Vậy bí mật của câu chuyện này là gì ?...”
Thiên Ma đọc tới đó thì nghe thấytiếng bước nhân đang tới . Hắn ngoảnh lại , một cô gái Tiên Thú với khuôn mặtkhá đáng yêu, tay bê khứ nứ một chồng sách . Cô gái để phịch xuống mặt bàn vàbắt đầu đọc từng cuốn .
Thiên Ma nhìn cô gái một lúc rồi hắnquay lại với cuốn sách của mình .
“ … Phật Như Lai từng phổ độ cho mộtthứ gọi là Tàn Dương nhưng bất thành, một thứ có thể đem lại hiểm hoạ cho thếgian…”
Trong đầu Thiên Ma bắt đầu nổi lênvô vàn câu hỏi.
“ Tàn Dương rốt cục có đúng là thứmà mình nghĩ không ? Trong suốt quá trình lịch sử của Đại Lục, Phật Như Lai đãkhông thể nào cải hoá được Lục Ma Thiên Vương, nếu theo như cái định nghĩa vàthông tin mơ hồ này thì cũng có thể nói Lục Ma Thiên Vương chính là Tàn Dương .Nhưng như vậy thì…nghe thật là vô lý . “
“ Phật Như Lai có pháp lực vô biên,là vĩ đại trong lòng chúng sinh, thế tại sao ông ta lại không thể khuất phụcnổi Tàn Dương ? “
“ Nếu hiểu theo một cách gì đó, thìmình có thể nghĩ rằng, Tàn Dương có thể là một vật mang trong mình một sự …hiểu thế nào nhỉ ? Một sự ý thức chăng ? Hay là một quyền năng vô tận nào đếnnỗi Như Lai cũng không đủ sức khuất phục nó ? “
Suy nghĩ, suy nghĩ mãi, Thiên Mađang chìm đắm vào trong tư tưởng của mình, và hắn đã quên mất những ánh nắngbắt đầu nhạt dần đi .
Thiên Ma đứng dậy, hắn đi lại chokhai thông đầu óc . Lúc đi qua cô gái, hắn ngó xuống và thấy cô đang đọc mộtcái gì đó .
“ …Tàn Dương không rõ là vật gì, chỉbiết rằng nó mang trong mình một thứ sức mạnh đến độ Như Lai cũng không thểkhuất phục…”
Thiên Ma chẳng cần nhìn bìa sáchcũng biết đây là quyển “ Những bảo vật của Đại Lục “ , tác giả là Diệp Công .Quyển này cũng được khi đọc để giải trí, chứ nó chẳng có cái tác dụng gì cả,nói về Hắc Đế Ấn và Tàn Dương độc có trong nửa trang . Kiến thức của ông già đócó hạn, hoặc là ông ta không muốn nói, Thiên Ma đã từng có ý định bắt sống ônggià này về để tra hỏi vì hắn có nghe một thông tin ngoài luồng rằng Diệp Côngbiết khá nhiều về Tàn Dương . Nhưng nghĩ lại, Thiên Ma thấy thông tin này chưađược chắn chắn lắm, với lại Tổ Long canh phòng cẩn mật, muốn ra tay cũng khó .Thiên Ma đã tạm gác lại chuyện này sang một bên .
“ Cô em này muốn gì ở Tàn Dương đây? “
“Hay là cũng giống mình ?”
Một ý nghĩ phấn khích nảy lên trongđầu Thiên Ma . Hắn ngồi xuống và đối diện với cô gái .
Thiên Ma hỏi :
-Cô cũng muốn biết Tàn Dương là gìsao ?
Cô gái xem khá chăm chú nên bị giậtmình . Sau khi định thần lại, cô trả lời :
-À…vâng….
-Tôi là một nhà khảo cổ thích sưutập các loại b