vụ kia .
-Ẩn Giả nghĩ sao về việc này ? -Nhận Phong tướng quân hỏi .
-Bổn giả có thể nghĩ thế này, chỉ lànghĩ thôi , những người bị mất tích ấy có lẽ chính là những thành viên của BấtKiếp Viện bây giờ . Bổn giả được cho biết rằng, những người bị mất tích đềuthuộc vào hàng võ công , pháp thuật mạnh nhất , hay nói gọn hơn đó là nhữngchiến binh ưu tú bậc nhất của Uất Hận Thành, các vị biết đấy, Tổng quản của MậtNội là người phải trải qua một kỳ thi đáng sợ như thế nào , hay như đội trưởngđội thứ tư của Ai Oán Đường cũng vậy . Chắc là không ai quên cái vụ một mìnhtên đội trưởng thứ tư ấy đã làm cỏ sạch năm ngàn chiến binh ưu tú của Tổ Longchứ ? Còn đội trưởng Biệt Sát thì có lẽ tôi không phải nói nữa . Vậy nhữngngười mạnh như vậy thì sao có thể mất tích có thể dễ dàng thế, điều lý giải dễnhất là họ đã bỏ đi . Và Bất Kiếp Viện mới thực sự là hung thủ của những vụthảm sát của mấy năm trước .
-Ẩn Giả đại nhân cho rằng nhữngngười mất tích ấy chính là thành viên Bất Kiếp Viện bây giờ ư ? - Trưởng lãohỏi .
-Bổn giả chỉ phỏng đoán vậy . Khôngcó điều gì là chắc chắn cả . Điều quan trọng nhất là bây giờ là phải bảo vệTích Vũ Thành cho chu đáo . Có lẽ lần này, Ẩn Giả sẽ giúp Tích Vũ Thành một tay.
-Được như vậy thì tại hạ yên tâm rồi! - Trưởng lão nói .
Cuộc họp đã kết thúc . Hoa Anh đangchuẩn bị đi thì Ẩn Giả gọi :
-Này, Hoa Anh !
Hoa Anh quay lại , cô hỏi :
-Có chuyện gì vậy sư phụ ?
-Ngươi hãy tới tất cả các quán trọtrong thành Tích Vũ, đưa hết danh sách của những người nào ngươi thấy khả nghicho ta .
-Dạ. đệ tử rõ rồi !
…
Thư viện sách ở Tích Vũ Thành vắngngắt và lạnh lẽo vì không có người qua lại, đang sắp lễ Thanh Lâm, người ta bậnrộn để sắm sửa lễ, ai còn thời gian để mà còn sách vở ?
Tất nhiên, không có ai thì cái thưviện này đã trở thành một cái nhà mồ . Một bóng áo trắng đang nhẹ nhàng lướtqua các kệ sách, và là người . Nếu ai đó giàu trí tưởng tượng sẽ nghĩ đến làmột bóng ma trong nhà mồ . Một câu chuyện kinh dị đủ để hù bất cứ đứa trẻ connào .
Thiên Ma đang đi tới kệ sách ở giữathư viện, kệ sách này trải dài hơn trăm trượng, trên có một tấm bảng gỗ, ghidòng chữ “ Huyền Thoại, Truyền Thuyết, Khảo Cổ “ .
Thiên Ma đang chọn sách, hắn cần tìmmột vài quyển . Nhìn cái thư viện này, Thiên Ma lại nhớ tới Mật Nội, nơi ấy mộtmàu đen xám của bóng tối, mang hơi ẩm mốc, sự khó chịu của mạng nhện, thỉnhthoảng có vài ba con chuột chạy qua khi đã gặm bớt một tí sách để răng chúngngắn lại . Những kệ sách trải dài như vô tận, hun hút như hang động, nhữngquyển sách mang cái mùi hoi khó chịu do để lâu năm, cái mùi máu người của nhữngkẻ tuỳ tiện vào đây hoặc những kẻ muốn ăn trộm sách bị đội quản lý Mật Nội giếtchết . Có những vết máu đã lâu, đen gờn gợn, có những vết máu còn mới , đặcquánh cái mùi tanh , chúng bám lên những gáy sách, những trang sách . Thỉnhthoảng trong Mật Nội còn thấy nguyên cả cánh tay còn rơi rớt lại trong xó xỉnhnào đó do người ta bỏ quên . Cái Mật Nội như một bãi rác rưởi ấy lại lưu trữnhững thứ gì thiêng liêng nhất, bí mật nhất, đáng sợ nhất , nó mang theo mìnhcả Đại Lục Hoàn Mỹ này .
Trở về với thực tại, Thiên Ma vẫnđang chọn sách, hắn rờ những ngón tay dài và trắng bệch lên từng gáy để xem .
“ Ít ra là cũng có quyển này “ .
Thiên Ma lấy xuống một quyển sáchdày và khá nặng có hàng chữ đỏ ở bên ngoài “ Phật Pháp , những điều còn chưa rõ“ của Miểu Miểu Đạo Nhân . Thực ra quyển này hắn đã đọc trong Mật Nội rồi,nhưng hắn cần nghiên cứu lại .
Thiên Ma ra bàn đọc sách, cái bàn lỗchỗ những ánh nắng vàng chói chiếu qua tán lá cây . Nóc của cái thư viện này làmột tán cây mà . Thiên Ma không thích ánh nắng tí nào, tuy thế , hắn vẫn ngồixuống .
Bụi trên quyển sách bay tứ tung sauhơi thổi của Thiên Ma . Hắn không đọc từ đầu, mà lật một cái ngay tới trang thứba trăm sáu mươi mốt, hắn đã nghiền ngẫm cái trang này tới mòn mắt rồi, nhưngmòn rồi không có nghĩa là mắt hắn bớt đi háo hức khi đọc nó . Trang sách luôncho Thiên Ma một cảm giác thú vị và hơi hồi hộp .
“…Như Lai Phật Tổ hay Đại Thiện làvị Phật thiêng liêng nhất, tối cao nhất trong đạo Phật . Một vị Phật, một vịthần thánh đã làm cho chúng ta tốn không ít giấy mực để bàn luận .
Như Lai vốn là một vị hoàng tử củamột đất nước cổ vào thời Hỗn Tam Giới, tên thật là Đạt Đa . Có nhiều tài liệunói rằng đất nước ấy chính là Kỳ Bàn Cổ ngày nay, tuy vậy vẫn cần rất nhiềunhững chứng cứ nữa để xác minh cho việc này . Trong đây, bổn nhân chỉ muốn đềcập vào Như Lai . Chàng hoàng tử Đạt Đa sinh vào ngày mồng tám tháng Tư ,truyền thuyết kể lại rằng : mẫu thân của chàng có mơ thấy một bông sen lớn chuivào sườn bên phải . Khi sinh ra hoàng tử, trời đất rung chuyển, hoàng cung toảánh hào quang chói lọi, người đứng cách xa đó vạn dặm cũng có thể nhìn thấy mộtcột sáng vàng chiếu ra khắp Đại Lục . Ngày hôm ấy, mặt đất rung chuyển, tạo rahai con sông Vô Ưu Hà và Nguyễn Giang . Ngày hoàng tử Đạt Đa sinh ra, người tanói rằng không hề có một chuyện gì phi nghĩa xảy ra , không hề có người chết,vạn vật sinh sôi nảy nở , mọi người gọi ngày đó là “ Đại xá thiên