
ho tất cả những điều con đã gây ra khiến bà phải đau lòng từ khi con bỏ làng ra đi.
Bà Hồ Điểu gật.
- Còn chuyện này nữa. Oa Tử kia kìa ! Nó cũng đến đấy !
Bà hất hàm chỉ về phía cây tùng. Thạch Đạt Lang trông theo và chỉ mấy bước đã chạy đến gốc cổ tùng:
- Oa Tử ! Nàng đấy ư ?
Oa Tử nhìn Thạch Đạt Lang, không nói được câu nào. Nàng như người nghẹn
họng, nước mắt chỉ chực trào ra. Chao ôi ! Nói gì đây ? Lời nào đủ để
lấp cho đầy khoảng trống bao năm xa cách ?
Oa Tử cúi đầu, hai tay bưng mặt. Sự xúc động khiến sắc mặt nàng tái nhợt.
- Oa Tử ! Nàng sao thế ? Nàng không được khỏe phải không ?
Lời hỏi thăm của Thạch Đạt Lang xa xôi, nghe như một câu thơ lạc vận. Oa Tử bặm môi cố giữ cho khỏi khóc. Giờ khắc này đứng đây với người yêu,
biết đâu không phải là những giờ khắc cuối cùng chẳng bao giờ có lại
được nữa. Nàng không thể làm hư nó được. Nàng phải can đảm. Bình tĩnh !
Bình tĩnh !
- Vâng, thiếp chẳng được khỏe.
- Mấy năm nay nàng ở đâu ?
- Thiếp đã trở về chùa Tiểu Sơn mùa thu năm ngoái.
- Trở về chùa Tiểu Sơn ư ?
- Vâng, về chùa Tiểu Sơn.
Oa Tử ngẩng nhìn Thạch Đạt Lang. Hai giọt lệ bắt đầu long lanh nơi khóe mắt:
- Nhưng không có nơi nào là quê hương thật sự cho một kẻ mồ côi như thiếp cả.
Quê hương thật sự chỉ có trong lòng thiếp mà thôi !
- Nàng đừng nói vậy ! Bà Hồ Điểu cũng thương yêu nàng thật tình chứ ?
Oa Tử gật.
- Vậy nàng hãy cố gắng giữ sức khỏe, cố khỏi bệnh để giữ lấy hạnh phúc.
- Lúc này thiếp đang có hạnh phúc.
- Vậy ư ? Nếu nàng có hạnh phúc thì ta cũng có hạnh phúc. Ráng giữ lấy, vì ta mà giữ lấy ... Oa Tử ...
Thạch Đạt Lang ôm Oa Tử vào lòng, quên cả sự có mặt của Lâm Bằng và bà Hồ Điểu gần đó, áp má hắn vào má người yêu:
- Nàng gầy quá !
Trên má hắn, hơi thở của Oa Tử nóng như lửa đốt.
- Nóng như thế này không phải là điều tốt ! Oa Tử, tha lỗi cho ta, tha
lỗi cho ta nhé. Có lẽ nàng cho là ta vô tình nhưng thật ra không phải
thế !
- Thiếp biết chứ !
- Nàng biết ư ? Thật không ?
- Thật ! Nhưng xin chàng hãy nói với thiếp một điều, một điều thôi. Hãy nhận thiếp là vợ chàng !
- Nói gì điều thừa ấy ? Nàng vừa bảo nàng đã rõ lòng ta rồi mà !
- Không ! Không ! Chàng cứ nói ! Nói đi, Thạch Đạt Lang ...
Không dằn được, Oa Tử bật khóc nức nở.
- Hãy nói cho thiếp biết thiếp là vợ chàng trong suốt kiếp này nhé ... nhé ! Thạch Đạt Lang, chồng yêu quý của thiếp !
Thạch Đạt Lang ôm đầu Oa Tử, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, khẽ gật.
Hai người đứng yên như thế, quên hết mọi sự xung quanh. Không gian và
thời gian không còn nữa. Lát sau, nhè nhẹ gỡ tay Oa Tử ra, Thạch Đạt
Lang bảo:
- Vợ kiếm sĩ thấy chồng ra trận không được khóc. Oa Tử ! Nàng hãy cười
đi ! Đây có lẽ là lần cuối cùng trượng phu của nàng dự vào một cuộc
tranh phong như thế này.
Hãy tiễn ta bằng một nụ cười cho ta yên bụng.
Oa Tử biết giờ chia tay đã điểm. Thạch Đạt Lang nhìn nàng lúc lâu rồi mỉm cười khẽ nói:
- Tạm biệt Oa Tử ! Tạm biệt người vợ yêu quý của ta !
- Vâng, xin tạm biệt.
Oa Tử muốn mỉm cười đáp lại, nhưng môi vừa hé, nước mắt đã trào ra ướt đẫm má.
Nàng không còn nhìn thấy gì nữa.
Thạch Đạt Lang bước vội đến bên ghềnh đá. Gió biển thổi tạt tóc râu hắn, bộ áo vải gai hắn mặc kêu phần phật.
Thấy Thạch Đạt Lang, người trạo phu lành nghề và lực lưỡng được lệnh ở
đó từ sáng, chèo thuyền lại gần. Hắn nhảy lên thuyền, nhẹ nhàng như én
đậu. Trong khoảnh khắc, con thuyền đã ra xa, nhấp nhô ẩn hiện sau những
đợt sóng bạc đầu, nhằm đảo Funashima thẳng tiến.
Oa Tử chạy theo ra ghềnh đá.
- Cô Oa Tử ! Cô định làm gì thế ?
Giang đuổi theo nàng. Cùng với bà Hồ Điểu, nó vừa bắt kịp và giữ Oa Tử lại ở chỗ giáp nước.
- Oa Tử ! Ngươi nghĩ quẩn rồi !
- Không, không ! Bà không hiểu ! Bà để mặc con !
Tìm một chỗ khoáng đãng, Oa Tử ngồi xuống nhìn về phía hướng thuyền vừa
đi, sửa lại y phục tề chỉnh, vuốt mớ tóc rối, rồi hai tay đặt lên cát,
nàng khấu đầu làm lễ:
- Thạch Đạt Lang ! Chàng đi may mắn !
Bà Hồ Điểu, Lâm Bằng và cả Giang cũng quỳ xuống bên Oa Tử, cầu nguyện
cho Thạch Đạt Lang thành công. Mặc dầu hết sức ao ước được nói với sư
phụ những lời giã biệt, Giang đã không có được cơ hội. Nhưng nó không
hối hận đã nhường những khắc cuối cùng ấy cho Oa Tử. Nước triều dâng ào ào, tuôn qua vùng eo biển mạnh như thác lũ.
Gã trạo phu chở Thạch Đạt Lang quả là tay thiện nghệ. Theo đà con nước
dâng, lúc rạp mình, lúc ưỡn ngực, gã đẩy mái chèo lên xuống nhịp nhàng,
đưa thuyền lướt phăng phăng trên những đợt sóng bạc đầu dồn dập.
Ngồi giữa sạp, nhìn mây trắng lờ lững bay trên nền trời cao trong vắt,
lòng Thạch Đạt Lang lâng lâng không bợn chút lo lắng. Quanh thuyền, nước cuồn cuộn trôi nhanh, xanh biếc và sâu thẳm.
Nhìn mây nước, Thạch Đạt Lang bỗng cảm thấy như đang hòa đồng cùng vạn vật và hốt nhiên hiểu rõ cái lẽ vô thường của tạo hóa.
Mây, sóng chẳng qua là những biến động, chỉ được nhận thức qua quan năng của con người. Mây, sóng có sinh có diệt nhưng bản chất không hề thay
đổi. Con người nếu tước bỏ hết những ràng buộc bên ngoài đi để trở về
cái “bản nguyên vô trạng