Polaroid
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327554

Bình chọn: 8.00/10/755 lượt.

t Xuyên Mộc sẽ

tới Funashima vào giờ thìn. Ông giục hắn đến nhà ông ngay lập tức.

Thuyền nhẹ và trạo phu lành nghề sẵn sàng để chở hắn tới chỗ hẹn.

Trao thư cho vệ sĩ xong, ông còn cẩn thận dặn:

- Nếu gặp Thạch đại hiệp, nhớ đưa tận tay và chờ phúc đáp. Chọn ngựa tốt, đi ngay kẻo trễ.

Hạo Nhiên xin theo, Điền Xán Quang cũng gật. Cả hai hối hả xuống tàu

ngựa và chỉ một thoáng sau đã nghe tiếng vó ngựa phi lộp cộp ở cổng

ngoài.

Đến Shimonoseki, gặp lại ân nhân, Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết. Thi lễ

xong, hỏi về tin tức sư phụ, được biết Thạch Đạt Lang quả có tá túc tại

đó, nó thở phào nhẹ nhõm. Đàm Phương Nghị nói:

- Thật không ngờ ! Nếu biết đại hiệp ở đây thì cả ngày hôm qua Điền đại nhân đâu phải lo ấu đến thế !

Bèn xin cho được gặp mặt. Mạc Vãn Đạt sai người thông báo, lát sau gia nhân ra, nói:

- Đại hiệp còn ngủ.

Đàm Phương Nghị sửng sốt:

- Còn ngủ ? Thế ông không nhớ hôm nay là ngày gì à ?

- Chắc ông không quên đâu. Mạc Vãn Đạt nói. Nhưng không sao, để lão phu vào đánh thức ...

Một chốc, thấy Thạch Đạt Lang đi ra, thần sắc thư thái lạ lùng như người không hề có điều gì lo lắng. Nhìn Hạo Nhiên quỳ ở góc phòng, hắn gật

đầu cười rồi quay sang phía Đàm Phương Nghị:

- Tôn khách muốn gặp tại hạ, chắc có điều chi dạy bảo ?

Đàm Phương Nghị tự giới thiệu xong trình thư lên. Thạch Đạt Lang bật niêm mở xem, đoạn vắn tắt:

- Xin đa tạ.

- Vậy đại hiệp đi ngay cho, kẻo trễ.

Nhưng Thạch Đạt Lang lắc đầu:

- Rất tiếc tại hạ không nghe theo được. Để xin phúc đáp, nhờ túc hạ mang về trình Điền đại nhân rõ.

Nói đoạn đến bên kỷ thảo một bức thư trao cho Đàm Phương Nghị:

- Tất cả đã được giải thích trong thư này, phiền túc hạ chuyển giúp và nói với đại nhân, tại hạ rất cảm kích.

Trong suốt thời gian gặp gỡ, Thạch Đạt Lang và Hạo Nhiên không trao đổi

với nhau một lời, nhưng đến khi chia tay, nhìn mắt học trò rưng rưng lệ, Thạch Đạt Lang nghiêm mặt:

- Hạo Nhiên, nếu thực lòng ngươi muốn theo kiếm đạo thì phải giữ tâm đừng để dao động, dù trước cái chết !

Thấy vệ sĩ mang tin tức Thạch Đạt Lang về, Điền Xán Quang mừng như người vừa trút được gánh nặng lớn. Ông mở vội thư ra đọc:

“Đa tạ đại nhân đã ưu ái dành cho thuyền riêng để sử dụng. Nhưng rất

tiếc, tiểu nhân buộc lòng phải từ khước. Thứ nhất vì tự xét không đáng

được hưởng danh dự ấy, thứ hai vì tiểu nhân là đối thủ của Giang Biên

Liễu, nếu nhận lời dùng thuyền của đại nhân cấp cho thì e sẽ gây ngộ

nhận giữa đại nhân và lãnh chúa tộc Hòa Giả. Cũng vì lý do ấy mà tiểu

nhân đã đến tạm trú tại tư gia Mạc Vãn Đạt tiên sinh. Vậy xin đừng quan

tâm gì đến kẻ lãng tử này. Tiểu nhân hứa sẽ có mặt ở nơi hẹn vào lúc

thích hợp”.

Đọc xong, Điền Xán Quang mơ mộng nhìn ra xa. Lời thư thẳng thắn, ý tứ ân cần mà khiêm tốn biết bao ! Chẳng biết rồi đây ông có cơ hội nào được

tiếp xúc với con người ấy nữa không ! Bất giác Điền Xán Quang cảm thấy

hối hận đã nghi ngờ hắn.

- Trình đại nhân, sắp đến giờ rồi, xin đại nhân sửa soạn. Cao Mục Lân và toán nhân chứng đã lên đường từ lúc nãy.

Lời nhắc của thuộc hạ chợt kéo ông về thực tại.

- Ờ ... mặc họ, vội gì ... Đã lấy gì làm trễ !

Rồi gọi Hạo Nhiên đến, ông hỏi:

- Hạo Nhiên ! Ngươi là đứa trẻ tháo vát nhưng liệu có giữ được bình tĩnh khi gặp chuyện chẳng lành không ?

- Dạ, thưa ... chắc được !

- Vậy tốt, ta sẽ cho ngươi theo đến Funashima. Nhưng ta bảo trước:

nếu phải thu nhặt thi hài của sư phụ ngươi thì ngươi phải làm cho đĩnh

đạt. Ta không muốn thấy kẻ hầu cận ta khóc lóc hay có thái độ hèn yếu.

- Dạ, tiểu nhân xin tuân lệnh.

- Hay lắm ! Vậy bây giờ hãy vào sửa soạn đi rồi chờ Đàm Phương Nghị đến đón.

Ngoài bãi, bến đò vắng hoe. Vệ binh đã bắt đầu tuần tiễu từ nửa đêm.

Thuyền đánh cá cùng những đò xuôi ngược đều bị giam, neo lại một rạch

nhỏ ăn thông ra biển và được canh chừng nghiêm mật. Trừ những kẻ có phận sự ra, tuyệt đối không ai được lai vãng trên bãi. Tuy thế, ở các ghềnh

đá cao trông sang Funashima, nếu chú ý, người ta cũng vẫn thấy có nhiều

bóng đen đứng, ngồi lố nhố chờ đợi.

Bên kia là đảo. Khán đài lộ thiên đã dựng xong ở ven một khu rừng gồm

toàn những cây bạch tùng cằn cỗi, cành khẳng khiu bị gió vùi dập lâu

ngày đã giạt hẳn về một phía. Lá cờ lệnh thêu nhật nguyệt của tộc Hòa

Giả được cắm chính giữa khán đài, gió đánh bay phần phật. Xung quanh là

tám lá cờ ngũ sắc tượng trưng cho tám vì tinh tú và cũng là huy hiệu của tám kiếm sĩ trụ cột hộ vệ cho tộc ấy.

Trước khán đài, bãi cát mênh mông. Thủy triều rút đi để trơ lại những

tảng đá đen rải rác, nước đọng xung quanh như những hòn đảo nhỏ, chim

hải âu bay lượng kêu quang quác.

Xa xa ở phía chân trời, lẩn sau những vạt khói lam chưa tan hết, lâu đài Hòa Giả hiện ra mờ nhạt. Dưới chân lâu đài, tân khách đứng chật khu

vườn nhỏ. Con thuyền Đạo Uẩn dành riêng cho Cát Xuyên Mộc trong chuyến

đi đinh mệnh này đã sẵn sàng với hai trạo phu thiện nghệ, mũi thuyền cắm cờ lệnh mang huy hiệu của Giang Biên Liễu.

Thấy Cát Xuyên Mộc tới, tân khách giãn ra hai bên. Nghiêm trang đi giữa

hai hàng tân khách, hắn thỉnh thoảng cúi đầu đáp