
khỏi mặt nước, kiếm quang đã
ập tới, “cây sào phơi” của Cát Xuyên Mộc nhanh như lằn chớp phạt từ trên xuống dưới chỉ cách gót chân Đạt Lang và chỗ hắn đứng trước đây chừng
nửa tấc. Nước bắn tung tóe.
Thấy không trúng đích, Cát Xuyên Mộc thu kiếm về, xoay người nhảy lui,
tránh chiêu kế tiếp của Thạch Đạt Lang mà gã đồ rằng hắn sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng trái lại, Thạch Đạt Lang dường như không có ý tấn công tiếp. Hai
tay nắm chặt cây mộc kiếm, hắn để mũi kiếm chếch về bên phải, chân hơi
co, sẵn sàng ưỡn người ra phía sau, tránh ngọn đòn chí tử của địch. Bằng lòng với tư thế ấy, hắn chờ.
“Cây sào phơi” tuy dài nhưng không dài bằng thanh một kiếm làm bằng
chiếc bơi chèo gỗ Thạch Đạt Lang đang nắm trong tay. Muốn trúng đích,
Cát Xuyên Mộc phải vươn người ra hoặc phóng nhanh tới như rắn hổ bắt
mồi. Thạch Đạt Lang không đổi bộ vị nhưng sẽ lợi dụng lúc ấy, dùng mộc
kiếm phạt ngang sườn địch thủ. Đấy là một hành động liều lĩnh. Chỉ chậm
một sát na, nếu mộc kiếm chưa chạm sườn Cát Xuyên Mộc mà “cây sào phơi”
đã kề cổ thì Thạch Đạt Lang trong chớp mắt sẽ không còn nguyên vẹn hình
hài nữa.
“Cây sào phơi” đã giơ cao, nguy hiểm và đe doạ, sẵn sàng giáng xuống đầu Thạch Đạt Lang. Nhưng chủ nhân nó không hiểu sao lại do dự, rồi bỗng
đổi bộ vị, nhảy sang trái.
Thạch Đạt Lang lập tức nhảy theo. Hai tay nắm chắc thanh mộc kiếm, hắn
di chuyển từng bước ngắn về phía bờ nước. Cả hai đối thủ nhìn nhau không chớp. Đằng sau Thạch Đạt Lang là biển cả; đằng trước, Cát Xuyên Mộc lăm lăm cây trường kiếm chỉ chờ cơ hội đưa hắn sang bên kia thế giới. Trên
khán đài, quan khách hồi hộp nín thở.
Hai địch thủ nói với nhau không phải bằng lời. Trong sự căng thẳng nặng
nề, ngột ngạt ấy, mắt Thạch Đạt Lang đổi dần sang màu hổ phách. Tâm trí
hắn cùng bao nhiêu thớ thịt đường gân, cả đến từng sợi tóc móng chân
trên người, tất cả đều nhập làm một trong một nỗ lực phi thường và duy
nhất để tranh thắng.
Thạch Đạt Lang bỗng thấy người nhẹ hẫng. Như kẻ xuất thần, hắn không còn cảm thấy mình đứng trên đất liền nữa mà như đã hòa với tâm ý bay cao.
Hắn nghĩ gì, các bộ phận khác trong người hắn theo kịp liền. Không chậm
trễ khó khăn, không mảy may sai lệch. Dường như óc hắn đã nằm sẵn trên
vai, trên cánh tay, trên bắp chân, ở khắp nơi trong người hắn. Bất kỳ
một cử động gì của địch, dù chỉ là một cái chớp mắt, muôn ngàn kinh mạch và thớ thịt của hắn cũng sẽ phản ứng tức khắc.
Tâm, thân đạt tới mức hoà đồng, phối hợp như vậy quả là trác tuyệt.
Thời gian hai địch thủ gờm nhau tưởng kéo dài vô tận, thực ra chỉ lâu vào khoảng đủ để năm sáu đợt sóng xô đến rồi tan đi.
Mặt trời vừa ló khỏi đám mây. Nước biển bỗng rực sáng long lanh hắt lên mặt Cát Xuyên Mộc khiến gã nheo mắt.
Lập tức tiếng thét xe không gian của Thạch Đạt Lang được phát ra. Tiếng
thét kinh thiên động địa không phải từ cổ họng mà từ toàn thể châu thân
hắn, tiếp theo là một tiếng thét khác, ghê hồn, tiếng thét của Cát Xuyên Mộc làm rung chuyển cả khán đài.
Hai tiếng thét phát ra gần như cùng một lúc, va vào nhau, âm hưởng vang
lên đến tận trời xanh tựa hai ngọn sóng vĩ đại đập vào vách đá.
Đồng thời hàn quang thanh trường kiếm của Cát Xuyên Mộc lóe lên như ánh
cầu vồng nhằm cổ Thạch Đạt Lang chém xuống chênh chếch theo đường vòng
cung. Thạch Đạt Lang lập tức co chân phải, trầm mình xuống thấp hơn nữa. Chiều cao của hắn chỉ còn hai phần ba. Lưỡi kiếm rà sát đỉnh đầu, cắt
bay chéo khăn buộc tóc của Thạch Đạt Lang.
Tưởng hạ được địch thủ, Cát Xuyên Mộc phát một nụ cười. Nhưng nụ cười
chưa kịp tắt, cây mộc kiếm đã đập mạnh như trời giáng vào thái dương gã
như đập vào một hòn cuội. Thạch Đạt Lang cảm thấy những mảnh xương vỡ
vụn.
Cát Xuyên Mộc ngã chúi xuống dưới sức mạnh của cây kiếm gỗ, chỉ cách chỗ Thạch Đạt Lang đứng chừng hai thước, ngay bên bờ nước. Máu mũi bắt đầu
tuôn ra nhưng trên môi, Cát Xuyên Mộc vẫn còn giữ nụ cười vừa hé.
- Ồ ...
Kết quả bất ngờ khiến Cao Mục Lân nhăn mặt, đứng bật dậy.
Trong một lúc, cả khu Funashima dường như không một tiếng động. Gió reo
trên những ngọn thông già càng làm tăng vẻ yên lặng dị thường của hòn
đảo nhỏ, như giễu cợt tính chất phù ảo của cuộc sống.
Thạch Đạt Lang ngước nhìn trời. Hắn sực tỉnh bước lại gần thi thể địch
thủ. Cát Xuyên Mộc nằm nghiêng, trên mặt, hai dòng máu đặc chảy từ tai
và mũi xuống, loang dần trên nền cát ướt. Cát Xuyên Mộc từ giã cõi đời,
không tỏ dấu gì phiền muộn hay lo âu, chỉ có vẻ thỏa mãn, một sự thoa?
mãn tròn đầy của kẻ chiến thắng, tin rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ,
không hối tiếc.
Nhìn mảnh khăn buộc tóc vướng trong chùm cỏ dại trên bãi, Thạch Đạt Lang rùng mình. Chưa bao giờ trong đời, hắn gặp một địch thủ ghê gớm đến
thế. Dù sao, Cát Xuyên Mộc cũng đã nêu thêm cho hắn một tấm gương dũng
cảm và một tài năng kiệt hiệt.
Qùy xuống cạnh thi thể Cát Xuyên Mộc, Thạch Đạt Lang đưa tay để gần vào
mũi gã. Hơi thở còn nhẹ như tơ. Nếu đừng chậm trễ và chữa chạy đúng
phép, may ra có thể cứu được. Thạch Đạt Lang thành thực mong cho gã được cứu sống.
Nhưng cuộc chiến xong rồ