Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327940

Bình chọn: 9.00/10/794 lượt.

hiên bước vào nhà, tắt đèn, nằm lên chiếu như thường lệ, thanh kiếm gỗ để bên. Bên ngoài lều, cỏ lóng lánh sương, phản chiếu ánh trăng màu

nguyệt bạch. Nó thiếp đi.

Trong giấc mơ, Hạo Nhiên tưởng nhìn thấy một điểm sáng nhỏ xíu giữa bóng đen vô tận. Điểm sáng to dần mãi ra, chuyển từ màu lục sang màu hồng

rồi đỏ chói, vàng sậm, tím ngắt quay tròn như hào quang của một chiếc

cầu vồng không có đầu mà cũng không có cuối làm nó choáng ngợp.

Giật mình tỉnh dậy, trở mình trên chiếu, Hạo Nhiên nhìn qua khung cửa mở thấy trên cao, tít từng cao, hai vì sao xanh biếc đang nhìn nó. Đến chân đồi Akagi, đêm đã sang

canh. Kỳ Sâm và Thạch Đạt Lang xuống ngựa dắt theo đường nhỏ quanh co

giữa hai hàng trúc cao tới một cổng đá lớn.

Xa xa, vẳng tiếng sáo đưa lại, nghẹn ngào. Âm vang nức nở như khơi dậy

trong lòng Thạch Đạt Lang một nỗi cảm hoài man mác. Kỳ Sâm đẩy cổng bước vào, nói:

- Đây là đường tắt. Tại hạ dẫn đại hiệp theo đường này thật không phải,

nhưng nếu đi đường chính thì quá lâu, sợ các vị khách chờ ...

- Có hề gì, các hạ đừng để tâm.

Quanh co một hồi nữa, bỗng thấy ánh đèn thấp thoáng, rồi hai thanh niên

cầm thương tiến đến. Khi nhận ra Kỳ Sâm, cả hai đều cúi đầu chào. Kỳ Sâm hỏi:

- Lão nhân gia đã đi nghỉ hay còn ở đại sảnh ?

- Thưa còn ở đại sảnh.

Kỳ Sâm trao cương ngựa cho một thanh niên dẫn đi và bảo người kia cầm đèn soi đường đi trước.

Thạch Đạt Lang không biết rõ gia thế Kỳ Sâm nhưng xét cung cách đối xử

của gia nhân thì gã tất phải thuộc một tộc có danh vọng trong vùng.

Chẳng hiểu trường hợp nào thân phụ gã lại quen với người đã biết hắn từ

khi còn ở Miyamoto ! Bỗng nhiên Thạch Đạt Lang sực nhớ và mười phần đoán được tám chín người đó là ai rồi.

Đường lên đại sảnh quanh co ngoắt ngoéo càng lúc càng cao như tạc trên

sườn núi. Tới cửa một tòa lâu đài tường đá dày, cột gỗ lớn hai người ôm

không xuể, đã thấy bốn gia nhân túc trực trên thềm cầm đèn sẵn.

Kỳ Sâm dẫn Thạch Đạt Lang vào ngồi trong phòng đợi rồi xin cáo lui, nói để trình với thân phụ.

Nhìn ra cửa sổ, qua một khu vườn khi ẩn khi hiện dưới ánh trăng, chỉ

thấy mây tỏa tứ bề, không có nhà cửa cây cỏ gì khác. Sương mù trắng đục

bao phủ khắp nơi, len lỏi cả vào phòng. Thạch Đạt Lang dự đoán khuôn

viên này có lẽ được dựng trên một ngọn đồi cao hoặc trên một triền núi

cheo leo nào đó bao quát cả vùng. Chắc ban ngày, nhìn từ đại sảnh xuống, cảnh trí vô cùng ngoạn mục.

Cửa mở êm như ru. Một tì nữ mặc kimono màu hoàng yến bước vào, để lên kỷ trước mặt Thạch Đạt Lang khay trà, bánh và thuốc hút rồi kín đáo lui

gót, lặng lẽ như tan biến qua khung cửa. Mùi phấn son còn phảng phất

trong phòng, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ.

Uống chưa cạn tuần trà đã thấy chủ nhân tới. Ông thấp lùn nhưng thật khó mà đoán được tuổi. Tóc ông lốm đốm bạc, phía trên trán có lẽ không cần

cạo vì đã hói gần hết, răng cửa hổng hai cái. Tuy thế, da dẻ hồng hào

không một vết nhăn trên mặt, ria mép và tóc mai dày chứng tỏ sức lực còn sung mãn. Ông chính là Hà Chu Cát Tỉnh, một hào trưởng vùng này, trước

cũng là kiếm sĩ có danh vọng phụ thị trong đạo quân ngự lâm. Trong cuộc

chiến Sekigahara, Cát Tỉnh đứng về phe chiến thắng nhưng sau đó không

nhận tưởng thưởng gì. Tính tình phóng dật, không ưa bị câu thúc nên ông

lui về ở ẩn tại tòa lâu đài do tổ phụ dựng lên từ mấy đời trên sườn núi

Akagi này, lấy cớ để bảo vệ di sản của ông cha nhưng chính thực để được

sống an nhàn theo sở thích.

Buổi sơ kiến, qua những tràng cười thành thật và hào sảng của ông, Thạch Đạt Lang đã có hảo cảm ngay, cho nên sau khi thi lễ và vài câu xã giao, hắn hỏi thẳng:

- Vãn bối được lệnh tử cho biết có người muốn gặp. Dám xin lão tiền bối xác nhận phải thế chăng ?

Cát Tỉnh gật đầu:

- Phải. Chẳng những một mà là hai người nữa kia. Một vị may mắn đã được

biết đại hiệp khi còn ở Miyamoto, vị kia thì chỉ mới nghe danh nhưng rất mong được hội kiến.

- Thật hân hạnh. Vãn bối đã đoán được người đó là ai rồi.

- Ai thế ?

- Phải chăng là thiền sư Đại Quán ?

Đập mạnh chiếc quạt đang cầm lên đùi, Hà Chu Cát Tỉnh cười ha hả:

- Phải rồi ! Thật không điều gì giấu được đại hiệp !

Đoạn không đợi Thạch Đạt Lang nói thêm, ông đứng ngay dậy:

- Xin mời đại hiệp theo lão phu.

Cát Tỉnh xăm xăm tiến vào một hành lang sâu và hơi tối ở phía trong.

Hành lang rộng nhưng ngoắt ngoéo, lúc lên lúc xuống, lúc hướng sang trái lúc quặt sang phải, Thạch Đạt Lang theo mà gần như lạc hướng. Đến một

khúc rẽ, đột nhiên không thấy chủ nhân đâu. Đang phân vân, chợt nghe

tiếng Cát Tỉnh gọi:

- Thạch đại hiệp ! Lão phu ở dưới này !

Tiếng gọi dường như phát ra từ một căn phòng sáng có rèm che ở phía

dưới. Từ chỗ hắn đứng đến căn phòng ấy là một khoảng lõm tối om trong

vách đá và ở gần đấy, một cửa hông mở hé trổ ra khu vườn nhỏ hắn trông

thấy khi ngồi trong phòng đợi.

Bất giác Thạch Đạt Lang cảm có điều gì bất ổn. Tiếng chủ nhân lại gọi vọng lên:

- Có chuyện gì vậy, đại hiệp ? Chúng ta ở cả dưới này, ngay cuối hành lang, xin xuống ngay cho.

Thạch Đạt Lang vội đáp:

- Đa tạ. Vãn bối tới ngay bây giờ !

Dứt


Pair of Vintage Old School Fru