
còn phải ở trong thành, đâu ra ngoài được. Nàng than một mình buồn, chẳng ai bầu bạn.
Ông lão cười hinh hích:
- Hạnh phúc nhỉ ! Lấy nhau lâu chưa ?
- Ối !
- Gì thế ?
- Có quả hồng xanh rơi lên đầu !
Mãn Hà Chí cầm quả hồng xanh đưa ông lão coi. Tiếng cười lớn hơn:
- Chả khoe vợ yêu nữa đi ! Trời phạt đấy !
Mãn Hà Chí cũng cười. Những tâm hồn giản dị thường dễ thông cảm với nhau về những chuyện không đâu.
A Kế Mỹ mang khăn ra. Mãn Hà Chí bước khỏi bồn tắm và ông lão hàng xóm
cũng bỏ về, chẳng muốn làm phiền đôi vợ chồng mà ông cho là có hạnh
phúc.
Thay áo mới xong, đứng trước hiên, Mãn Hà Chí kể cho A Kế Mỹ nghe câu chuyện xảy ra hồi nãy. Nàng tái mặt:
- Chàng gặp Cát Xuyên Mộc hả ? Có nói thiếp ở đây không ?
- Không. Ai ngu gì mà nói !
- Hắn có đòi đến nhà này không ?
- Có, nhưng ai ngu gì mà cho hắn biết.
A Kế Mỹ thở dài. Mãn Hà Chí cầm tay nàng để lên đùi mình:
- Nàng yên tâm, ta không đời nào tiết lộ cho hắn biết chỗ ở của nàng đâu ! Thằng vô lại đó sẽ theo dõi ...
Thình lình, một quả hồng xanh nữa lại đập đến bộp vào má hắn. Lần này mạnh hơn, thịt hồng vỡ tung tóe.
Mãn Hà Chí giơ tay xoa má, không biết rằng ở đầu nhà, một bóng người cao lớn đang men theo những bụi cỏ tranh, bước vội ra đường cái. Thầy trò Thạch Đạt Lang rời khỏi
xưởng mài kiếm của Vương Chính đã hai hôm, đi mãi về hướng đông qua mấy
xóm tiều xơ xác, lèo tèo vài căn nhà gỗ hoặc đôi ba cái chòi rạ.
Đến đồng Musashimo, cỏ cao ngang bụng, con đường mòn ít người qua lại
hình như bị lấp kín từ lâu, chỉ còn lờ mờ dấu vết. Lầm lũi đi trong đám
cỏ cao, Hạo Nhiên ngẩng lên bỗng không thấy sư phụ đâu nữa. Nó hốt hoảng gọi:
- Thầy ! Thầy có đấy không ?
Tiếng Thạch Đạt Lang từ phía trước:
- Ta đây, sao chậm thế ?
Nghe tiếng sư phụ, Hạo Nhiên thở phào, bẽn lẽn vì đã sợ hãi vu vơ. Nó
bước nhanh để theo kịp thầy, sỏi dưới chân kêu rào rạo, mồ hôi thấm vào
những vết xước trên da hơi xót.
- Con đường này đi đâu hả thầy ?
- Ta cũng không rõ, nhưng chắc không phải đến một thị trấn đông đúc.
- Sao mình không đến chỗ nào đông vui ?
- Mình không tiện ở những chỗ đông vui.
- Thế mình ở những chỗ như thế này à ?
- Sao lại không ? Mình cần học, con còn phải tập luyện nhiều, không tiện ở những nơi đô hội. Vả ta cũng không thích.
Hạo Nhiên ngước nhìn trời, nhìn khoảng mênh mông của khung cảnh trước
mặt rồi nghĩ đến sự trống rỗng buồn tẻ khi phải sống trong cảnh ấy. So
với nếp sinh hoạt nhộn nhịp vừa trải qua, nó thấy lòng ngao ngán. Nó xịu mặt.
Nhìn Hạo Nhiên, Thạch Đạt Lang biết ngay đồ đệ đang nghĩ gì, nhưng không nỡ quở trách. Tuổi trẻ ham vui, cũng như hắn khi xưa, lúc còn nhỏ.
Thạch Đạt Lang để tay lên vai thằng bé, cũng nhìn trời và nói:
- Hạo Nhiên ! Sắp vào thu rồi. Trời sẽ đẹp bao nhiêu, gió gợn sóng hoa
lau bạc trắng và mỗi sáng sương đọng trong vắt trên nền cỏ trước nhà !
Thạch Đạt Lang nói với Hạo Nhiên mà như nói với chính mình. Trong đáy
lòng con người lang bạt có một tâm hồn đa cảm lạ lùng và không biết cuộc đời hắn đang sống đây là do tâm hồn ấy xui khiến hay do lòng yêu thiên
nhiên thúc đẩy. Có lẽ cả hai.
- Trước nhà ? Xung quanh đây có nhà nào đâu ?
- Ta sẽ tìm chỗ làm nhà chứ !
- Như ở Hotengahara ấy hả thầy ?
- Ừ. Nhưng lần này ta không làm ruộng nữa. Ta muốn có thì giờ suy tư và
tập luyện cùng dạy con về võ nghệ nhiều hơn. Có lẽ cũng cần phải tìm một chố nào hẻo lánh nhưng đừng xa thị trấn lắm. Chúng ta còn phải nhờ cậy
vào xã hội nhiều.
Tối hôm đó, như những con thú hoang, hai thầy trò lại ngủ ngoài trời,
bên một dòng suối gần cạn, sau bữa ăn đạm bạc gồm cơm khô với cá nướng.
Hôm sau lên đường, qua trấn Kashiwagi, tạt vào quán mua ít thực phẩm khô xong, Thạch Đạt Lang và Hạo Nhiên lại tiếp tục trở lại đường mòn, đi
mãi. Vào sâu, đồng cỏ dường như khác dần. Đã có cây sồi và giẻ gai điểm
lác đác. Xa xa là bìa một khu rừng thưa, tùng trắc xanh đen chen lẫn với màu lá phong, chỗ đậm chỗ nhạt, không còn làm chán mắt. Đến nơi, lại
thấy dòng suối nhỏ, nước róc rách qua những tảng đá xanh rêu dưới vòm rễ cây đan nhau chằng chịt.
Thạch Đạt Lang rất lấy làm thích ý, gật gù:
- Chỗ này được đây. Ta tạm nghỉ rồi ngày mai sẽ bắt tay vào việc.
Sáng hôm sau, mặt trời mới ló, thầy trò Thạch Đạt Lang đã vào rừng hăng
hái chặt cây dựng nhà. Hạo Nhiên tính vẫn như xưa, lo xa và cần kiệm,
nhặt những cành nhỏ bó lại để dành phơi làm củi. Trong khi nấu cơm cho
cả hai thầy trò ăn, nó không khỏi không nhớ lại thời kỳ ở Hotengahara,
những lúc vui buồn với Thạch Đạt Lang, những ngày bão lụt và chống cự
bầy sơn quỷ. Lòng tri ân, yêu mến sư phụ dào dạt. Hạo Nhiên, trong khi
chờ cơm chín, pha một bình trà mang vào rừng để sư phụ giải khát. Hai
thầy trò ngồi dưới tàng thông uống nước, ôn lại chuyện những năm qua,
tình sư đệ càng thêm khắng khít.
Chẳng bao lâu đã hết hạ sang thu. Khi những chiếc lá phong đầu tiên đổi
màu thì căn nhà Thạch Đạt Lang dựng lên cũng vừa hoàn tất. Gọi là nhà,
thực ra chỉ là một cái lều gỗ để nguyên cây ghép lại, vỏ còn xù xì chưa
róc, mái cỏ tranh do Hạo Nhiên cắt ở cánh đ