
sau đấy lại tận diệt mấy người khi bọn này tìm đến báo thù cho bạn
đồng môn thì Vương Chính xem chừng phẫn nộ lắm. Vì không muốn dính dáng
đến những chuyện ân oán giang hồ như thế, Thạch Đạt Lang bỏ đi, không ở
trọ nhà Vương Chính nữa. Bây giờ Kỳ Sâm lại đến tìm hắn, chẳng hiểu có
mục đích gì ?
Thạch Đạt Lang ra đón khách ở cửa ngoài. Tuy gọi cửa ngoài nhưng thực ra căn lều không có cửa. Những hôm gió lộng, mưa to, chỉ có tấm liếp cỏ
được dùng để che chỗ nằm cho hai thầy trò và những vật dụng linh tinh
cùng sách vở. Góc bên kia là bếp.
Thành ra chủ khách phải đứng ngoài hiên đàm đạo.
- Túc hạ đến có việc gì ? Sao biết tại hạ Ở đây mà tìm ?
- Đại hiệp tha cho tội đường đột. Câu chuyện còn dài xin để kể sau. Vả
lại đấy không phải là việc chính. Việc chính là có một vị hiện đang là
tân khách của gia phụ muốn được gặp đại hiệp.
- Ồ ! Ai vậy ?
Kỳ Sâm mỉm cười:
- Không tiện tiết lộ danh tính. Vị đó bảo muốn dành cho đại hiệp một sự ngạc nhiên thích thú.
Thạch Đạt Lang cũng cười:
- Ra thế đấy ! Thế vị đó đâu, sao không mời vào ?
- Hiện ở tại tệ xá. Và đó cũng là lý do tại hạ vâng nghiêm mệnh đến đây thỉnh đại hiệp ...
Thạch Đạt Lang cau mày. Ở Tân đô hắn chẳng quen ai nên tò mò gặng hỏi, thì chỉ được đáp người đó biết hắn từ khi còn nhỏ.
“Ai thế nhỉ ?”. Thạch Đạt Lang nghĩ thầm. Chẳng lẽ Mãn Hà Chí, hay có
thể một người nào đó ở Mimasaka, hoặc Đại Quán hay Oa Tử. Hắn không tin
là Oa Tử, nhưng trong thâm tâm ước mong người đó sẽ là nàng. Niềm hy
vọng tràn ngập trong lòng, Thạch Đạt Lang hớn hở như đứa trẻ sắp được
kẹo.
- Đại hiệp đến không ?
- Ngay bây giờ ư ?
Kỳ Sâm gật:
- Ngay bây giờ. Đêm nay có trăng, trời mát mẻ. Tại hạ đã dẫn theo một con ngựa buộc ngoài kia chờ sắn.
Thạch Đạt Lang gọi Hạo Nhiên tới dặn dò mấy câu rồi ra khỏi nhà. Kỳ Sâm hỏi:
- Hồ Phong Thừa Chí, con trai duy nhất của Hồ Phong Hạo Điền mới bị Cát Xuyên Mộc giết chết, đại hiệp biết chưa ?
- Chưa. Tại hạ Ở chỗ cô lậu này, hàng tháng chẳng có người qua lại, như ếch ngồi đáy giếng, có rõ gì đâu !
- Thừa Chí đến chỗ Cát Xuyên Mộc trọ trên đồi Lãm Nguyệt định ám sát hắn, không ngờ việc chẳng thành nên vong mạng.
Thạch Đạt Lang lắc đầu. Những chuyện oán cừu như thế nếu không tìm rõ
ngọn ngành để giải tỏa, chắc còn nhiều người chết. Kể từ ngày bọn đệ tử
Hồ Phong bị mất mạng trên bờ sông Sumida, rồi năm học viên của trường bị giết, cộng với Thừa Chí tử thương mới đây, tất cả có trên mười người
thuộc phái Hồ Phong bị Cát Xuyên Mộc tàn sát. Và như thế chứng tỏ Giang
Biên Liễu chẳng phải tay vừa.
Tiếng ngựa hí nghe đã gần. Kỳ Sâm tới tháo cương ngựa cho Thạch Đạt
Lang, yên cương đã bắt đầu ẩm. Thạch Đạt Lang nhảy lên ngựa cùng với Kỳ
Sâm sóng đôi đi sâu vào rừng qua các lùm trắc cao, chẳng mấy chốc đã bị
sương đêm che khuất dạng.
Hạo Nhiên ngồi trước hiên trong bóng tối của căn lều, giữa sự cô tịch
của cảnh vật xung quanh. Nó đã sống trong cảnh hoang vắng từ nhỏ, nhưng
sao đêm nay Hạo Nhiên bỗn thấy sự hoang vắng ấy rõ nét như chưa bao giờ
thấy. Tiếng côn trùng nhỏ hơn, hàng trắc sau nhà cũng im phắc, không
nghe rì rào như mọi lúc.
Hạo Nhiên nhớ đến những lời sư phụ khi nãy:
“Mắt ta ! Nhìn vào mắt ta !”. Trước đây nó không hiểu tại sao khi tập
luyện, sư phụ thường bắt nó nhìn vào mắt người. Bây giờ mới vỡ lẽ, không những chỉ để dằn xúc động và sợ hãi mà còn để chế ngự kẻ địch nữa.
“Đừng để tinh thần dao động vì khiếp nhược”, ôn lời sư phụ dạy, Hạo
Nhiên chợt thấy trong bóng tối, trên lùm trắc cao, một đôi mắt đang chằm chằm nhìn nó. Đôi mắt tròn xoay, đỏ quạch nhìn nó không chớp một cách
ma quái. Hạo Nhiên cau mày. Tuy không giống mắt sư phụ nhìn trong những
lúc giao đấu nhưng tia mắt cũng ghê gớm như thế, khiến nó rùng mình, da
nổi gai ốc. Ở những nơi hoang vu như thế này, xưa kia biết đâu chẳng là
chỗ chiến trường, oan hồn vô số lẩn quẩt bên bờ lau, bụi cỏ. Cũng như
con cáo trước đây đã dẫn nó đi lạc ở Higakubo là hiện thân của loài ma
quỉ nào đó, bất luận người hay vật có đôi mắt tròn đỏ lạ lùng như thế
kia chắc không phải là bạn. Hạo Nhiên định bước vào nhà, tránh nhìn đôi
mắt khiến nó rợn người, nổi gai ốc như khi nghe tiếng dao cạo vào cật
nứa. Nhưng bỗng ý thức sự hèn kém của mình, Hạo Nhiên không đứng dậy
nữa. Nó ngồi yên, trừng trừng nhìn lại đôi mắt đang nhìn nó.
“Ta không sợ”, Hạo Nhiên tự nhủ. “Dù mày là ai, oan hồn hay yêu quái, ta cũng không sợ”.
Kỳ dị thay ! Trong một sự tranh thắng lạ lùng, đôi mắt kia dường như
cũng nghĩ như vậy và trở nên sáng hơn, mục lực mạnh hơn như xoáy vào mắt nó. Hạo Nhiên nhìn lại, không chớp, tinh thần căng thẳng, vận toàn lực
buộc đôi mắt kia phải bỏ cuộc. Thời gian trôi đi bao lâu không rõ, Hạo
Nhiên tưởng đã phải nín thở suốt trong thời gian ấy.
Và trong một sát na, nó biết là nó đã thắng.
Đôi mắt không còn ở đó nữa. Có tiếng lá động sột soạt và tiếng chim vỗ cánh bay đi, nhẹ như gió thoảng.
Trán Hạo Nhiên ướt đẫm mồ hồi. Bây giờ nó thấy người dễ chịu hơn và tự
hứa lần sau luyện kiếm với sư phụ sẽ nhất quyết không để bị khiếp nhược.
Hạo N