
nơi
sinh quán, để uống trà làm thơ và chơi cây cảnh. Mọi quyền hành giao cho con trai trưởng, Hòa Giả Đạo Uẩn nắm giữ. Hòa Giả Đạo Uẩn tuổi mới
ngoài hai mươi, đã chứng tỏ có tài cai trị khôn khéo và thích nghi với
chính tình mới có phần hơn cả các bậc trưởng thượng từ xưa chỉ quen quy
luật chiến tranh. Những chính sách khôn ngoan làm thay đổi bộ mặt lãnh
địa, sở dĩ thực hiện được là nhờ sự cương quyết và nhìn xa của tân chủ
soái, nhưng tất nhiên cũng phải kể đến công của các phụ tá kinh nghiệm
và sáng suốt khuyến nghị.
Điền Xán Quang chính là một trong số các phụ tá tin cẩn ấy mà Hòa Giả
Nghị đã đích thân chọn lọc và chỉ định đến Tân đô làm tham vấn cho Đạo
Uẩn.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, ông sửa soạn đến tư dinh, bỗng gia nhân vào
báo có kẻ muốn xin tham kiến. Thì ra là một tùy viên tên gọi Cao Mục
Lân.
- Ngươi có việc gì ?
- Tiểu nhân muốn cầu một ân huệ, xin đại nhân giúp cho.
Điền Xán Quang nhướng mày ra ý hỏi.
- Đại nhân vẫn thường đàm đạo với thiếu gia. Nếu có dịp nào tiện, xin đề bạt cho một người.
Điền Xán Quang mỉm cười. Ở nhiệm vụ tham kiểm ông giữ, những kẻ thuộc
quyền và thân hữu hay nhờ cậy ông giới thiệu kẻ này người nọ vào những
chức vụ còn trống.
Nhưng thường ông rất ngại. Có người ông chưa biết rõ khả năng và đức độ, có người ông biết nhưng lại không thích hợp.
- Ai thế ? Ngươi biết rõ không hay lại chỉ là một gã phiêu lưu lo tìm công danh thì nhiều mà tinh thần phục vụ thì ít đấy ?
- Không. Gã này còn trẻ, bà con bên tiện nội, sinh quán ở Iwakuni tỉnh Suo, đến tá túc tại tệ xá đã hơn hai năm nay.
- Iwakuni ? Trước khi xảy ra trân Sekigahara, tỉnh Suo thuộc gia tộc Lưu Hòa cai trị.
Phải gã là kiếm sĩ của tộc đó chăng ?
- Bẩm không phải. Gã tên gọi Cát Xuyên Mộc, cùng với Y Tô Gia Nghĩa là
hai môn đồ nổi tiếng của danh kiếm Cổ Tư Nhiễm Chúc. Gã có tài đặc biệt
rút gươm nhanh cực kỳ, chém đứt cánh nhạn đang bay ...
Điền Xán Quang lắng tai. Viên cận vệ đem hết sở trường của người hắn nhờ đề bạt ra khoa trương:
nào chiêu trảm nhạn Cát Xuyên Mộc thi triển ra sao, chiêu chiết liễu gã
khổ công luyện tập thế nào, thao thao như người đích thân sử dụng những
đường kiếm ấy vậy.
Tuy lắng tai, nhưng Điền Xán Quang không khỏi không liên tưởng đến một
việc xảy ra trước đây hai năm tại một làng nhỏ vùng Hotengahara khi ông
công du qua đấy.
Một nông dân đã một mình một kiếm giết hết bọn cướp từ trên núi đổ xuống vơ vét, sau đó lại tổ chức dân làng tự vệ chống cướp, hữu hiệu đến độ
không một tên thảo khấu nào dám lai vãng quấy phá nữa. Kẻ thuật lại bảo
người đó là một nông dân đần độn nhưng Điền Xán Quang không tin. Cho
người đó phải là kẻ có tài, không muốn phô trương mà lại có óc thực tế,
ông bèn đem chuyện thuật lại với Hòa Giả Đạo Uẩn, nhưng không thấy chủ
soái có lệnh gì đặc biệt nên sau đó cũng quên đi. Nay nghe Cao Mục Lân
tán dương người bà con của hắn, ông hỏi thêm cho rõ:
- Cát Xuyên Mộc có làm ruộng ở vùng Hotengahara bao giờ không ?
- Không. Tiểu nhân không nghe nói.
- Được rồi, để coi. Nếu có dịp, ta sẽ giúp.
oo Ở thao trường, Hòa Giả Đạo Uẩn đang tranh tài với một số tùy tướng
cùng lứa tuổi về môn bắn cung thì Điền Xán Quang bước vào. Nhìn tư thế
và phong cách của thiếu chủ, ông không thể không khen thầm. Phong cách
trang nghiêm, tư thế vững chãi, tay áo bào lụa đen vén cao để lộ những
bắp thịt cuồn cuộn, mắt nhìn thẳng hồng tâm, chẳng trách tên bắn đi mười lần trúng cả mười. Có người bảo Đạo Uẩn quá chú trọng đến môn bắn cung
là một môn không mấy thích hợp với thời đại của hỏa khí và trường thương thì Đạo Uẩn chỉ đáp vắn tắt:
“Tên của ta nhắm mục tiêu tinh thần”. Nhìn Đạo Uẩn luyện tập, Điền Xán
Quang tiếc đã hứa giúp đề bạt người của Cao Mục Lân. Một lãnh tụ như Đạo Uẩn không dễ gì chấp nhận sự tầm thường.
Thấy Điền Xán Quang, vị tiểu lãnh chúa niềm nở:
- Kìa Điền tiên sinh ! Đến sớm thế ? Hay tiên sinh muốn thử tài với vãn sinh đấy ?
- Đâu dám ! Vả lão phu đã tự hứa chỉ so tài với những người đồng tuế.
- Tiên sinh hẳn chê vãn sinh còn con nít ?
- Không phải vậy. Điền Xán Quang nói chữa. Thiếu gia hiểu lầm rồi ! Lão
phu đã già, lâu nay ít luyện tập, tranh tài với một trang thanh niên
dũng nhuệ có kỹ thuật điêu luyện như thiếu gia thì sao gọi là công bằng
được ?
Mọi người trong sảnh cười ha hả. Đạo Uẩn cũng cười, đoạn rửa tay chỉnh y phục, cùng Điền lão sánh bước vào hậu đình.
- Tiên sinh cần gặp vãn sinh có việc gì ?
- Cũng chẳng có việc gì quan trọng.
Đoạn, sau khi trình bày vài việc thông thường, Điền Xán Quang nói:
- Có người nhờ lão phu đề bạt lên thiếu gia một kiếm sĩ.
- Ai thế ?
- Hắn còn trẻ, tên Cát Xuyên Mộc, người tỉnh Suo. Nghe nói có tài về kiếm thuật.
Đang lơ đãng nhìn ra xa, Đạo Uẩn quay lại chú ý:
- Cát Xuyên Mộc ? Tên nghe quen quen. Tiên sinh biết gã không ?
- Lão phu không rõ lắm, nhưng là học trò của Cổ Tư Nhiễm Chúc.
- Ý tiên sinh thế nào ? Sao không gọi đến thử ?
- Thiếu gia chọn người đã biết chúng ta không những chú trọng về võ thuật mà còn phải có đạo đức và kiến thức nữa.
- Đúng vậy, nhưng đừn