
hy vọng tìm một vật gì nhất thời cắt được dây
buộc cổ tay. Khi chạm phải hòn đá sắc cạnh tạm dùng được, nó kê sợ dây
lên hòn đá cứa đi cứa lại. Một lúc lại dừng, nghe ngóng. Khi sợi dây đã
có chiều hơi lỏng muốn dãn ra, nó sung sướng mất cả bình tĩnh, đưa tay
cứa sợi dây nhanh hơn. Trong đêm vắng, nước đọng bì bọp vang dội. Ếch
nhái im bặt, tiếng nước vỗ chân cầu nghe càng lớn.
Giật mình, Hạo Nhiên dừng tay. Tim nó đập thình thịch trong lồng ngực
như muốn vỡ. Nhớ lời sư phụ, Hạo Nhiên hít vào thật sâu, vận khí chu lưu khắp cơ thể. Bốn bề vắng lặng, dường như hai tên cướp đã đi xa rồi. Một lúc, thấy huyết mạch điều hòa, nó mới yên tâm tiếp tục cứa sợi dây cho
đến đứt rồi cúi xuống cởi dây trói chân. Đoạn, hít một hơi dài, nó đạp
nhẹ vào chân cầu, lặn xuống nước và trườn mình ra xa. Bơi qua khúc sông
hẹp đối với Hạo Nhiên chẳng khó gì. Nó vẫn thường bơi như cơm bữa khi
bắt cá ở đầm, tuy lần này cẩn thận hơn, không để gây tiếng động.
Sang đến bên kia sông, Hạo Nhiên vẫn chưa hoàn hồn. Bám vào rễ cây, nó
trườn lên bờ như một con rắn, chờ tới chỗ khuất không trông thấy cây cầu gỗ nữa, nó mới vội vã đứng lên hướng về phía đồng Hotengahara rảo bước.
Sau nó, về mạn xóm tiều, lửa cũng vừa rực sáng, chiếu đỏ chân trời và khiến những hàng cây ở gần hiện rõ nét như cắt.
oo - Thầy ! Thầy ơi ! Thầy có nhà không ?
Nghe giọng sợ hãi, cấp bách của đồ đệ, Thạch Đạt Lang vùng dậy mở cửa.
Nhìn thằng bé ướt nhẹp bùn đất, hắn trố mắt ngạc nhiên. Không đợi sư phụ hỏi, Hạo Nhiên liến thoắng:
- Con ở đền Toku về. Bọn sơn quỷ đang phá xóm, đốt nhà ...
Thạch Đạt Lang cau mày:
- Sơn quỷ ? Sơn quỷ nào ? Phải cướp không ?
- Dạ phải, phải. Nhiều lắm, đến hai chục đứa ... Xóm tiều ... Con suýt bị giết chết... Thầy mau đi cứu họ ...
Không đợi trò nói thêm, tuy chỉ là những câu nhát gừng, hỗn loạn, Thạch
Đạt Lang chạy bổ vào nhà trong, một loáng đi ra, song kiếm đã giắt ngang lưng, khăn trên đầu buộc vội.
- Thầy cho con đi cùng ...
- Không được ! Con ở lại con nhà !
Hạo Nhiên trố mắt:
- Thầy chưa biết đường, để con chỉ ...
- Không cần ! Chỗ lửa cháy đằng xa kia chứ gì. Ta biết !
Nó năn nỉ:
- Nhưng con giúp thầy được nhiều việc, thầy cho con đi ...
- Không ! Nguy hiểm lắm. Vướng cẳng ta.
Thấy thầy sẵng giọng, Hạo Nhiên đành cúi đầu vâng lệnh. Rồi tần ngần
nhìn sư phụ bước nhanh về phía chân trời đỏ rực, lòng nó băn khoăn chẳng rõ ông có đủ tài đối phó với bọn quỷ dữ ấy không ! Nỗi lo âu bỗng dưng
tràn ngập tâm hồn ngây thơ của nó.
oo Bọn sơn quỷ mới ra khỏi xóm chừng non một dặm thì Thạch Đạt Lang cũng vừa tới. Chúng khoảng bảy tám đứa, mặt đỏ gay phần vì rượu, phần vì do
ánh lửa từ những bó đuốc chúng cầm hắt tới, mồ hôi nhễ nhại, đánh hai
chiếc xe bò lớn chở thực phẩm cao có ngọn, theo sau có đến chục phụ nữ
tóc xõa, áo quần xốc xếch, tay bị trói giật cánh khuỷu, vừa đi vừa khóc
mếu. Nói đi thì cũng không đúng vì họ bị trói thành một xâu, nếu chẳng
may có kẻ ngã thì những người kia cũng ngã theo. Tên cướp đi cạnh hò
hét, thúc đẩy, thỉnh thoảng lại pha trò tục tằn hoặc giơ roi hăm dọa. Kẻ nào tránh né thì cả xâu nghiêng ngả, nên có những lúc cả bọn phụ nữ
phải bò. Dưới ánh đuốc bập bùng, đoàn người khốn khổ ấy trông chẳng khác gì tội nhân dưới địa ngục bị bầy quỷ sứ dẫn đi hành quyết.
Thấy một bóng người cao lớn chặn đường, cặp lông mày rậm bị chiếc khăn
kéo ngược xếch đến thái dương, đôi mắt đỏ au như hổ phách, sát khí phừng phừng toát ra từ chân tóc, bốn tên cướp đi đầu khựng lại, quát:
- Ai ?
Yên lặng. Bóng người cao lớn kia vẫn tiến bước, tay để vào đốc kiếm. Bọn cướp nhất tề thoái lui. Thạch Đạt Lang đảo mắt vọ, đếm đúng tám đứa.
Bốn trước mặt, ba áp tải xe lương và một đứa đoạn hậu dẫn đám phụ nữ.
Một tiếng thét như sấm, ánh thép lóe sáng. Hai thây người gần nhất đổ
xuống tựa củi mục, máu ở ngực và cổ họng chúng phun ra có vòi. Tiếng la
hét thất thanh của đám phụ nữ cùng tiếng chân chạy loạn xạ.
- Mày là đứa nào ? Sao dám cản trở việc làm của chúng ta ?
Thạch Đạt Lang cười gằn, lau máu kiếm lên áo rồi tra kiếm vào vỏ. Bây
giờ hắn tay không, thách thức. Hắn không cần võ khí vì cầm chắc phần
thắng. Biết địch thủ chỉ là những tên thảo khấu tầm thường, ô hợp, Thạch Đạt Lang muốn một lần làm cho chúng phải nể sợ, cạch đến già. Đó là
hành động khinh địch, Thạch Đạt Lang biết, nhưng là một hành động có mưu tính.
- Ta là thiên sứ, trời sai xuống bảo vệ dân xóm này.
Tên cướp không tin, cầm giáo xỉa Thạch Đạt Lang một nhát. Hắn né tránh
và nhanh như cắt, bắt lấy cán giáo giật mạnh. Gã kia theo đà ngã chúi về phía trước.
Thuận chân, Thạch Đạt Lang đá một cước như trời giáng vào hạ bộ nó. Cùng với tiếng thét xé ruột vì đau đớn, tên cướp tung lên rồi rơi xuống, đầu đập vào tảng đá, nằm ngay đơ như cán cuốc trên mặt cỏ.
Hai đứa khác xông tới. Một đứa định dùng dao quắm phạt ngang sườn, một
đứa lấy gậy bổ lên đầu địch thủ. Thạch Đạt Lang nhanh mắt vớ ngay cây
đuốc cắm trên xe ném vào mặt một thằng. Trong lúc chúng đang lúng túng,
cây giáo trên tay Thạch Đạt Lang tựa lằn chớp phóng ra, x