80s toys - Atari. I still have
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328363

Bình chọn: 8.5.00/10/836 lượt.

khi Diệp Hàn Khang và bà Hồ Điểu

tới nơi, vị tăng trụ trì đã đứng sẵn trên thềm nghênh tiếp.

Cảnh chùa Phổ Giác khiến bà Hồ Điểu thất vọng. Chùa chỉ là một ngôi nhà

cổ, ngói vỡ nhiều nơi, cửa mục, tường đất bị nước mưa sói vào lâu ngày

đã lở lói, để lộ chân cột mối ăn lỗ chỗ. Nhưng bối cảnh thật vĩ đại. Núi cao lừng lững với rừng tùng xanh đen, xen lẫn những gốc mơ điểm hoa

trắng trên sườn đá rêu phong. Tiếng chim gõ thân cây đều đều như gõ mõ,

hàng lau già xào xạc khiến bà Hồ Điểu cảm thấy như có nỗi buồn vô cớ

đương len lỏi vào lòng lúc nào, không sao ngăn được.

- A di đà Phật ! Cung thỉnh chư vị vào chùa lễ Phật.

Tiếng vị tăng già đánh thức bà Hồ Điểu trở về thực tại.

- A di đà Phật ! Cảnh chùa điêu tàn quá đỗi ! Thế chùa ta khách thập phương không được mấy hay sao ?

- Cũng chẳng có nhiều. Như thí chủ thấy đấy, vì đường xa diệu vợi phải đi đò, lại ở nơi vắng vẻ nên không mấy người đến.

Khay trà dọn ra, chủ khách đàm đạo một lúc thì vị tăng dẫn Diệp Hàn

Khang ra chính điện làm lễ cầu siêu cho mẹ. bà Hồ Điểu cũng theo ra ngồi phía sau nghe kinh.

Bà lâm râm khấn nguyện, cầu cho Mãn Hà Chí bình yên và cho bà chóng gặp

lại hắn. Rồi hai tay chống xuống chiếu, đầu cúi rạp, bà hạ thấp giọng:

- Và cũng xin chư Phật mười phương ban cho già sức khỏe để già giết được thằng Kinh Tử. Lòng thành cúi xin các ngài chứng giám.

Bà suýt soa khấn vái, kể tội kẻ thù, tưởng như đức Phật trên tòa sen kia là một phán quan, và sau những lời cầu xin ấy, không có lý do gì không

ban cho bà những điều bà mong ước.

Lễ xong, Diệp Hàn Khang và bà Hồ Điểu cúng vào chùa một số tiền đã phong bao sẵn.

Vị tăng trụ trì dẫn hai người ra hậu điện ghi tên vào sổ công đức. Nhìn

trên bàn, thẻ gỗ mang danh tính thí chủ và tiền tặng xếp thành hàng.

Thấy có tấm thẻ đề:

“Đại Cổ ở Narai, cúng lạng vàng lá”, Diệp Hàn Khang hỏi:

- Đại sư thứ lỗi. Mười lạng vàng này quả là món tiền lớn. Đại Cổ ở Narai là ai vậy?

- Bần tăng không rõ. Năm ngoái vị đó qua đây thấy cảnh chùa nghèo, mái

dột nên có nhã ý tặng số tiền ấy để sửa lại mái. A di đà Phật ! Thật là

công đức vô lượng !

- Chắc là một thương gia giàu có lại có lòng mộ đạo.

- Bần tăng cũng đoán thế. Được biết vị đó còn cúng vào chùa Kim Các tới

hai mươi lạng vàng vì trong chùa có đặt vong của Thế Đạt Y Lâm. Vị đó

nói:

“Thế Đạt Y Lâm không phải là kẻ phản loạn mà là một hào trưởng có nghĩa

khí, đáng được ghi ơn vì đã có công mở mang miền đông nước Nhật”.

Diệp Hàn Khang yên lặng một lúc rồi gật đầu:

- Cũng có lý. Ở đời này, nhiều người có hành vi kỳ lạ ...

Chưa kịp giải thích thêm, bỗng nghe ồn ào ở cửa ngoài. Vài ba đứa trẻ

đang tranh nhau mách với hai người chân sào và chỉ trỏ ra phía bãi.

Vị tăng bước ra nạt:

- Đi chỗ khác chơi ! Làm gì ồn thế !

- Ngoài kia đang đánh nhau ! Đại sư ra mà xem !

- A di đà Phật ! Lại có chuyện chẳng lành rồi ! Chúng bay nói thật hay bỡn ?

- Thật !

- Xin lỗi chư vị, bần tăng phải ra coi chuyện gì. Bãi này vắng vẻ, mỗi

khi có chuyện, bần tăng phải thảo tờ trình cho quan quân đến điều tra,

nếu không thì phiền phức lắm.

Vị tăng già xỏ dép, chống gậy hối hả bước ra, theo sau là Diệp Hàn

Khang, bà Hồ Điểu và hai người chân sào. Nhưng đến nơi, cuộc chiến đã

mãn. Cảnh vật yên lặng lạ lùng. Gió hình như cũng không thổi nữa. Một

con én đơn độc chao trên mặt nước ngoài xa rồi mất hút trong đám sậy.

Bốn xác người nằm rải rác giữa những vết chân chằng chịt in lên đất bùn

nhão trên bãi và những ngọn lau tơi tả rụng xung quanh. Một thanh niên

cao lớn mặc bào đỏ, len lỏi giữa những xác chết ấy ý chừng đang tìm lối

ra bờ sông. Lưng hắn đeo kiếm dài.

Hắn không có vẻ gì sợ sệt hoặc quan tâm đến năm người vừa ở chùa ra đứng sững nhìn và mấy đứa trẻ lấp ló sau gốc liễu.

Bỗng có tiếng khàn khàn gọi. Hắn quay lại. Một xác người chống tay ngồi dậy, hổn hển nói:

- Nghiệt súc ! Đừng hòng trốn chạy. Trận chiến chưa xong mà, ta thề sẽ phanh thây mày !

Loáng một cái, lưỡi gươm của gã áo đỏ bổ xuống. Một tiếng rú thất thanh, máu phọt tung tóe. Đầu kẻ vừa nói bị chẻ đôi và tiếng cười của gã áo đỏ vang lên man rợ, thích thú:

- Hà hà ! Bây giờ thì trận chiến xong chưa ?

Đoạn, kéo áo người chết lau kiếm, gã thản nhiên tra vào bao và vũng nước gần đấy rửa tay, gột những chỗ áo bị rây máu.

Vị tăng già nuốt nước bọt thấy khó. Ông chưa bao giờ chứng kiến một cảnh giết người tàn bạo đến thế.

- A di đà Phật ! A di đà Phật !

Vị tăng dường như không nói được gì hơn, chỉ luôn mồm niệm Phật. Nhưng

bà Hồ Điểu ngạc nhiên trố mắt. Thấy gã áo đỏ đứng lên, bà gọi rối rít:

- Cát Xuyên Mộc ! Cát Xuyên Mộc !

Cát Xuyên Mộc quay nhìn bà. Chẳng biết gã có nhận ra bà là ai không, chỉ thấy gã mỉm cười rồi rảo bước bỏ đi.

Bờ sông, tiếng sóng vỗ rì rào làm chòng chành con thuyền gỗ. Diệp Hàn Khang ngạc nhiên, không

ngờ bà Hồ Điểu là người ít giao thiệp lại quen biết gã kiếm sĩ trẻ tuổi

ấy. Ông cũng định hỏi cho rõ nhưng trước mặt vị tăng già, thấy không

tiện lại thôi.

Hai gã chân sào ra chỗ thuyền đậu, sửa soạn cởi giây buộc để dời bến. Thình lình Cát Xuyên Mộc rẽ