80s toys - Atari. I still have
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328732

Bình chọn: 7.5.00/10/873 lượt.

qua cổng. Chỗ Oa

Tử và Giang ở bây giờ là một căn nhà gỗ nhỏ, khuất sau khu vườn trúc

cạnh một con suối hẹp. Căn nhà ra. đơn sơ do một cư sĩ bạn Lưu tướng

công cho mượn. Trước cổng treo tấm bảng “Sơn Nguyệt Trang”, chữ đã mờ và nền gỗ nứt nẻ. Tuy đơn sơ, nhưng bầu không khí thanh tịnh của cảnh vật

thật hợp với tâm hồn Oa Tử, người thiếu nữ đa cảm và đau yếu đang cần

tĩnh dưỡng này.

Bệnh Oa Tử thuyên giảm nhiều. Mấy hôm nay nàng đã ăn được chút ít và sắc diện hồng hào hơn. Nhưng mối u tình của nàng vẫn như một màng lưới vô

hình ngăn cách nàng với thế giới xung quanh.

Ngồi dưới hàng hiên, Oa Tử lơ đãng nhìn những đám mây trôi. Nắng chiều

đã nhạt. Vài con chim én chao đi chao lại bắt mồi nhắc nàng liên tưởng

đến quãng đời thơ ấu xưa kia trên chùa Tiểu Sơn. Lúc ấy nàng cũng ngồi

như thế này mơ mộng vẩn vơ. Bấy giờ nàng còn là một cô bé thơ ngây, chưa biết buồn phiền, lo nghĩa; nhưng bây giờ, hình bóng và tâm trạng ấy chỉ còn trong dĩ vãng. Và Oa Tử khẽ thở dài.

- Cô Oa Tử ! Em đã về !

Tiếng Giang vui vẻ gọi đột nhiên kéo nàng khỏi giấc mộng. Giang chùi chân trên bãi cỏ trước nhà rồi bước lên hiên đến gần Oa Tử.

- Cô nghĩ gì mà thừ người ra thế ?

- Không ! Nghĩ gì đâu ! Có tin gì lạ không em ?

- Có. Tin này chắc làm cô vui lòng.

- Tin gì ? Oa Tử náo nức hỏi.

- Tin sư phụ. Nghe nói ông ẩn trên núi.

- Ồ !

Oa Tử vui mừng kêu. Nàng lấy tay ôm ngực. Sự xúc động khiến mặt nàng hơi tái.

- Có người bảo hình như ông ở chùa Hồ Phong trong rừng Sinh Minh.

- Vậy cũng đỡ lo. Chắc không xảy chuyện gì nguy đến tính mệnh.

- Cô đi thăm không ? Em kiếm cái gì ăn rồi chúng ta cùng đi, kẻo ông bỏ chỗ ấy thì chẳng biết đường nào mà tìm.

- Ừ, em vào lấy cơm ăn đi, cô để phần trong hộp ấy. Cô ăn rồi.

- Vâng, cô sửa soạn là vừa, em xong ngay bây giờ.

Giang nhảy chân sáo xuống bếp. Nó ăn vội vàng rồi lên nhà, nhưng ngạc

nhiên thấy Oa Tử vẫn còn ngồi bên cạnh bàn ngoài hiên, bất động.

- Kìa ! Sao cô không sửa soạn đi ?

- Có lẽ cô không đi đâu, em ạ !

Giang sửng sốt:

- Sao vậy ? Lúc cô muốn gặp thầy em, lúc lại không, thế là thế nào ?

Oa Tử cầm tay Giang kéo xuống ghế.

- Cô nghĩ kỹ rồi. Cái đêm gặp thầy em trên núi, cô đã nói hết những điều u uẩn trong lòng. Thầy em có lý tưởng riêng và không muốn sự gì ràng

buộc. Trên đời này, có lẽ thầy em và cô chẳng bao giờ còn cơ hội gặp

nhau nữa. Cô không rõ có phải thầy em muốn ẩn giấu tung tích hay không

nhưng được biết ông đã thoát hiểm là cô yên tâm rồi.

Nếu thầy em không cho người đến tìm cô thì cô gặp ông bây giờ chỉ làm phiền ông mà thôi ...

- Vậy nếu không ai đến tìm cô, cô sẽ sống thế này mãi à ?

Oa Tử gật.

- Ứ ! Không được !

Giang dậm chân phản đối.

Oa Tử phân vân chẳng biết có nên giải thích cho thằng bé hiểu rõ ý mình

không, nhưng nhìn nét mặt hờn giận của Giang và nghĩ đến lòng nhiệt

thành của nó, nàng không thể không nói. Vả nó đã lớn, có lẽ giãi bày tâm sự cho nó hiểu càng làm tăng sự cảm thông giữa hai người.

- Giang. Em đã biết đấy. Cô yêu Thạch Đạt Lang với tất cả tâm hồn. Trước đây cô tưởng mối tình không được đáp ứng, nhưng sau khi gặp lại thầy em sau gần năm năm xa cách, cô đã hiểu và tin cậy ở chàng vô cùng. Thạch

Đạt Lang với cô bây giờ như cây liền cành, dù phải xa nhau hàng vạn dặm

hay có bị chia lìa vì cái chết thì hai người cũng vẫn như một. Cho nên

cô không thấy cô độc nữa. Cô có thể cứ sống như thế này suốt đời để cầu

nguyện cho thầy em tìm được con đường muốn đi và đạt được lý tưởng thầy

em theo đuổi ...

- Cô nói dối ! Thế sao cô vẫn muốn gặp ông và khi không được gặp, cô lại khóc ?

Cô có bằng lòng cuộc sống như thế này đâu ?

Oa Tử rút khăn lau nước mắt. Giang cầm tay nàng lắc mạnh:

- Đấy ! Cô lại khóc rồi !

Oa Tử ngẩng nhìn Giang, mắt đỏ hoe nhưng miệng mỉm cười:

- Cô mềm yếu quá phải không em ? Tại cô không cầm được xúc động mỗi khi nghĩ đến thầy em. Em ăn cơm rồi à ?

- Ăn rồi.

Giang đáp sẵng. Nó giận Oa Tử vì có cảm tưởng như bị lừa dối. Mấy ngày

nay, Giang đã mất nhiều công dò hỏi tin tức sư phụ, hy vọng khi tìm được chỗ ẩn của Thạch Đạt Lang, chắc thế nào Oa Tử cũng đến thăm. Ngờ đâu

nàng không cùng một ý. Giang bỏ ra suối ngồi.

Chiều xuống thong thả. Bóng núi đổ trên những khu rừng xa loang to dần

thành từng mảng màu lam sẫm. Giang lấy chân khỏa nước. Nước trong nhưng

lạnh khiến nó vội vàng rụt chân lại, xuýt xoa:

- Chà, lạnh dữ !

Ngồi một lúc, cơn giận dường đã tan, Giang đứng lên về nhà. Bỗng một gia nhân trong dinh Lưu tướng công hối hả chạy đến:

- Giang ! Có thư !

Vừa nói vừa lấy trong bọc ra một cuộn giấy nhỏ trao cho thằng bé. Trao xong, còn dặn:

- Tướng công nói cô nương phải bảo trọng sức khỏe. Nếu cần giúp đỡ gì, cứ đến dinh.

Giang gật đầu, cầm thư. Nhìn chữ đề bên ngoài, nó thốt kêu mừng rỡ:

- Ô ! Đúng chữ thầy ta đây ! Vậy là ông còn sống !

Rồi định bật niêm giở ra đọc, nhưng dừng ngay lại kịp. Thư gửi cho Oa

Tử, không phải cho nó. Hờn giận lại kéo đến, Giang xịu mặt, lững thững

đi vào. Oa Tử hỏi:

- Thư của ai đấy em ?

- Của sư phụ !

Nét mặt Oa Tử tươi hẳn lên:

- Thư gửi cho cô