
a, không ai làm gì cho mày được !
Mãn Hà Chí thở dài, giọng thiểu não:
- Ta cũng nhận phần nào có lỗi, nhưng định mệnh cả. Nếu không gặp Ôkô ...
- Lại thế rồi ! Thời đại này mà mày còn nói thế thì đời mày vất đi,
không bao giờ thành đạt. Mày muốn đi Edo lập nghiệp thì cứ đi, nhưng đó
là chỗ bon chen danh lợi, rập khuôn theo kẻ tầm thường tất không khá.
Phải có những hành động hơn người.
- Thì lúc trước ở làng tao cũng muốn theo nghề cung kiếm ...
- Ừ, đời còn dài, sự cố gắng là cần thiết. Có người nói tài năng chỉ do tập luyện.
Tao nghĩ đúng. Ngoại trừ những kẻ tài năng xuất chúng không kể, còn nếu
muốn đạt được một trình độ tài năng bình thường nào đó thì phải bền chí
tập luyện. Ở Edo, mày nên kiếm một nghề độ nhật đã và đừng quên lập chí.
Mãn Hà Chí bứt một cọng cỏ đưa lên miệng cắn. Lòng gã nặng trĩu hổ thẹn. Gã hối hận đã để trôi qua sáu năm thanh xuân quý báu.
Những chuyện Mãn Hà Chí nghe kể lại về Thạch Đạt Lang đúng hay không,
không biết nhưng trước mặt gã bây giờ là Thạch Đạt Lang bằng xương bằng
thịt, khuyên gã những lời chân thành, đôi khi nghiêm khắc, với phong
thái chững chạc, tự tin, thật khác xa với gã. Nhưng dù Thạch Đạt Lang
vẫn mày tao với gã, coi gã như bạn thân, Mãn Hà Chí thấy thái độ nghiêm
nghị ấy gần như cao ngạo. Gã đau đớn ý thức sự hèn kém của mình.
- Mãn Hà Chí ! Mày phải cố gắng !
Thạch Đạt Lang vỗ vai bạn, khuyến khích, nhưng đồng thời cũng linh cảm
qua cái vỗ ấy, một tâm hồn bạc nhược, nếu không được nâng đỡ, dìu dắt
hàng ngày thì khó mà thoát khỏi những cám dỗ bên ngoài.
- Thôi, việc đã qua thì cho qua, đừng nghĩ đến nữa. Mày đã để mất sáu
năm thì coi như mày bắt đầu trễ sáu năm. Những năm ấy là một bài học quý giá. Nhưng phải bắt đầu lại ...
Mãn Hà Chí cúi mặt lặng thinh. Thạch Đạt Lang đổi sang chuyện khác.
- À, tao mới gặp bà cụ.
- Mẹ tao hả. Bà đi đâu vậy ?
- Lên chùa lễ Phật.
- Ờ. Bà cụ thì không chùa nào không đến. Chẳng biết bây giờ bà có khỏe không ?
- Tao lấy làm lạ sao mày không thừa hưởng được sức mạnh và đức kiên trì
của bà cụ. Thật khó có người đàn bà nào ở tuổi bà mà được thế.
Nhìn Mãn Hà Chí, Thạch Đạt Lang không hiểu sao gã lại là con bà Hồ Điểu được.
Bỗng nảy ra ý nghĩ:
nếu Mãn Hà Chí nên người khá, có lẽ bà bớt hiểu lầm hắn.
- Này Mãn Hà Chí ! Sao mày có người mẹ như thế mà mày không làm điều gì
cho bà cụ được vui lòng. Tao không còn cha mẹ, không làm gì được, chứ
mày ...Tao có cảm tưởng mày chẳng phải là đứa con hiếu thảo. Tao nghĩ
không gì sung sướng cho bằng có người để chia sẻ nỗi vui buồn. Tao chẳng phải là nhà đạo đức đi thuyết giảng những giá trị luân lý gì đâu, tao
chỉ là một lãng tử. mày không biết nỗi cô đơn đứt ruột của tao khi đứng
trước một cảnh đẹp mà không có người thân để cùng chia sẻ niềm vui
thích.
Ngừng một lát, Thạch Đạt Lang cầm tay Mãn Hà Chí:
- Mày biết những lời tao nói là thành thực, giữa một người bạn và một người bạn.
Hơn nữa lại là người cùng xóm, thân nhau từ hồi còn uống chung một bình
sữa. Mãn Hà Chí ! Chúng ta hãy lấy lại cái tinh thần của chúng ta hồi
trước khi dự trận Sekigahara.
Bây giờ chiến tranh hết rồi, nhưng sự chiến đấu để sống còn trong một
thế giới hòa bình không phải là dễ. Phải có kế hoạch, phải có tinh thần
tranh đấu. Nếu mày quyết tâm làm lại cuộc đời, tao sẽ cố hết sức giúp
...
Tay cầm cọng cỏ mà nước mắt chảy tràn trề, Mãn Hà Chí nghe những lời bạn nói thật chí tình, không như những lời mắng nhiếc của mẹ gã. Gã xúc
động, quệt nước mắt:
- Mày nói đúng. Cảm ơn mày đã chỉ cho tao đường ngay. Tao sẽ làm theo
lời mày bảo, trở nên người khác ngay từ bây giờ. Nếu không thành được
kiếm sĩ danh vọng thì cũng lập thân được. Đến Edo, tao sẽ tìm thầy để
học.
- Vậy tốt. Tao sẽ tìm cho mày một thầy giỏi để chỉ bảo cho mày. Có chí thì vừa làm vừa học cũng thành công.
- Nhưng Thạch Đạt Lang ...
- Gì ?
- Còn một chuyện nếu không cho mày biết thì áy náy quá ...
- Có gì mà áy náy. Tao hứa giúp thì giúp tận tình, đừng lo lắng về tiền bạc ...
- Không ! Không phải chuyện ấy. Chuyện người đồng hành với tao kia ...Người đó là một thiếu nữ.
Thạch Đạt Lang cười:
- Thì có sao !
- Nhưng người thiếu nữ này mày cũng biết.
- Ai ?
- A Kế Mỹ !
Thạch Đạt Lang bất giác “ồ” lên một tiếng. Hắn định nói:
“Thế thì tệ quá !” nhưng ngừng ngay được.
A Kế Mỹ không sa đọa như mẹ, nhưng ngụp lặn trong nếp sống phóng đãng từ nhỏ, nàng rồi cũng sẽ như mẹ nàng mà thôi. Huống chi sau khi bị thất
thân với Sĩ Khánh, nàng còn cặp kè với Cát Xuyên Mộc, giờ lại ở với Mãn
Hà Chí. Không biết sợi dây oan nghiệt nào đã buộc Mãn Hà Chí với mẹ con
Ôkô như vậy !
Thấy Thạch Đạt Lang không nói, Mãn Hà Chí tưởng hắn ghen.
- Mày giận tao đấy hả ? Tao nói thực vì chẳng muốn giấu mày điều gì.
- Đồ ngốc ! Điều tao quan tâm là mày chứ không phải A Kế Mỹ. Không biết
mày tự chuốc lấy khó khăn hay tại định mệnh khắc nghiệt. Tao tưởng sống
với Ôkô, mày đã học được bài học đắt giá rồi !
Như đứa trẻ phạm lỗi bị mắng, Mãn Hà Chí lặng thinh.
- Qúy khách ! Thị nữ tìm các vị mãi không thấy.
Người hầu trong qu