Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328761

Bình chọn: 9.5.00/10/876 lượt.

án chạy ra, hớt hải:

- Cô nương có ở đó không ?

- Cô nương nào ? A Kế Mỹ hả ?

- Cô nương ốm nằm trong phòng. Thị nữ mang thức ăn vào không thấy ai hết.

Dường như có linh tính báo trước. Thạch Đạt Lang đoán được tự sự, nhưng hắn vẫn nói:

- Ta trở lại quán coi !

Trong phòng, chiếc chiếu vẫn còn trải ở góc. Gối xô lệch, chăn chưa gấp. Mãn Hà Chí mở ngăn kéo và cửa phòng xếp hành trang:

- Quần áo đem đi hết ! Cả tiền bạc ! Không còn đến cái lược hay cái khăn nữa !

Trời ơi !

Mãn Hà Chí mắt lạc thần, sắc mặt trắng bệch. Gã tất tả chạy ra hiên rồi lại trở vào, mở tủ tìm kiếm, bối rối:

- Nàng bỏ ta ! Sao lại bỏ ta ? Đem cả tiền bạc đi ! Làm sao bây giờ ?

Mụ người làm và chủ quán đứng trước cửa quán ngơ ngạc nhìn nhau rồi nói:

- Chắc chưa xa đâu. Khách quan đi tìm ngay còn kịp. Biết ngay mà, khi mới đến, ta đã đoán nàng giả ốm.

Mãn Hà Chí chạy ra hiên, đứng nhìn con đường ngoằn ngoèo thoai thoải dốc ở chân núi ẩn hiện giữ những bụi lau cao. Gã chẳng rõ và cũng không

đoán được A Kế Mỹ đã cao chạy xa bay rồi hay còn lẩn quất đâu đây.

Bên gốc cây, con bò nghểnh cổ kêu một tiếng “bò ... O ...” dài. Lá reo xào xạc.

Nắng hè bắt đầu gay gắt.

- Mãn Hà Chí ! Âu đó cũng là điều may. Hãy để nàng tìm nơi hợp ý, sống cuộc đời nàng ưa thích.

Một con bướm vàng cánh mong manh dưới nắng, theo gió thổi, chao đi chao lại rồi mất hút dưới vực sâu.

Thạch Đạt Lang nhìn bạn nói tiếp:

- Mày vừa hứa với tao làm lại cuộc đời thì đây là lúc thuận tiện nhất, còn chờ gì nữa ?

Mãn Hà Chí cắn môi để khỏi bật khóc. Gã ừ một tiếng khẽ. Tiếng ừ dường

như không thoát ra khỏi miệng và cũng dường như chẳng có một chút nhiệt

thành nào, trong khi mắt gã vẫn đăm đăm nhìn con đường trước mặt.

Thạch Đạt Lang lay vai gã:

- Nghe tao, A Kế Mỹ đi đâu cũng chẳng nên theo, vì không phải đấy là chỗ của mày. Hãy tìm gặp bà cụ thân sinh ra mày ngay. Đi bây giờ còn kịp,

đến suối rẽ lên phía bắc về trấn Ô Tu.

Rồi không đợi Mãn Hà Chí phản ứng, Thạch Đạt Lang vào phòng mang dép và hành trang ra cho bạn. Hắn rút ở bọc ra túi bạc vụn:

- Tao không có nhiều nhưng có thể chia cho mày một nửa. Nếu mày đi Edo,

tao sẽ đi với mày. Ngày mai, đến cầu Kara, tao sẽ đợi mày ở quán gần đó.

oo Mãn Hà Chí đi rồi, Thạch Đạt Lang lui vào trong nhà nằm nghỉ trên ghế dài kê gần hiên. Hắn muốn đợi thư phúc đáp của Oa Tử.

Khí hậu dễ chịu và ánh nắng đang thịnh của một ngày hè ấm áp làm Thạch

Đạt Lang lim dim mắt, thả hồn theo giấc mộng. Nhìn hai cánh bướm chập

chờn trên những cụm hoa dại ven đồi, hắn tưởng một trong hai cánh bướm

ấy là ... Oa Tử.

Bỗng những tiếng cười nói xôn xao phía ngoài vọng vào làm Thạch Đạt Lang chú ý:

- Bọn ấy hữu danh vô thực.

- Ừ. Hồ Điểu trước tiếng nổi như cồn, bây giờ tệ quá. Đời nào cũng thế,

xem ra hậu duệ không bằng tổ phụ. Hoa Sơn ở đời thứ ba này không còn

được ai kính trọng nữa.

- Đúng vậy. Con cháu không đáng an táng cạnh tiền nhân.

- Sao không ? Khi chết tớ sẽ được táng gần mộ cụ tổ nội tớ ở đồi này.

Tiếng cười ha hả:

- Chúng mình là những thằng thợ đá thì kể làm gì ! Ấy là nói chuyện các

nhà quyền thế, có danh vọng kia. Như Hoa Sơn ... như Bạch Hạc.

Bọn công nhân chất phác này, ngày nào cũng vào khoảng cuối giờ mùi,

thường kéo nhau lên quán nhấm nháp vài ly rượu trước khi tản mát về các

ngả trong xóm. Họ cười nói oang oang, bàn đủ mọi thứ chuyện. Những ngày

gần đây, chiến tích của Thạch Đạt Lang, một mình chống cự với cả phái

Hoa Sơn, là đầu đề cho bọn họ bàn tán không dứt.

Một anh thợ đá còn trẻ hoa chân múa tay, thuật lại những chiêu kiếm của

Thạch Đạt Lang cứ như thật. Y kể vanh vách danh tính các cao thủ Hoa Sơn bị người “anh hùng dân gian” (danh từ của y) giết ra sao, sự tấn công

vũ bão của người anh hùng ấy vào đám đồ chúng Hoa Sơn như vào chỗ không

người như thế nào khiến cả bọn gật gù tán thưởng. Chuyện này chắc y kể

đã nhiều lần và mỗi lần kể lại thêu dệt thêm vài chi tiết mới nên cử tọa khoái lắm, nhất là kèm theo lời tường thuật, y còn lấy cái chổi ở góc

phòng, bắt chước biểu diễn những chiêu kiếm ấy một cách sống động nữa.

Bọn thợ đá chăm chú ngồi nghe không để ý tới bốn người đàn ông vừa bước

vào quán. Họ ăn mặc ra dáng kiếm sĩ nhưng ba người khoác tăng bào đen

phái Hồ Phong, còn một người trẻ tuổi cao lớn lại trang phục diêm dúa và sặc sỡ như con nít, lưng đeo kiếm dài. Người trẻ tuổi ấy chính là Giang Biên Liễu Cát Xuyên Mộc.

Cả bốn hách dịch ngồi vào bàn ngay ngoài hiên, khinh mạn nhìn bọn thợ đá khiến bọn này nhột nhạt không dám bàn cãi gì nữa. Cát Xuyên Mộc gọi trà bánh rồi cùng các tăng sĩ châu đầu vào nhau nói nhỏ những gì không ai

nghe rõ.

Bọn thợ im lặng một lúc, sau đó lại ồn ào hơn trước. Câu chuyện vẫn

không ngoài sự tán tụng võ nghệ của Thạch Đạt Lang, người mà đối với họ

là hiện thân của lòng dũng cảm tuyệt đối.

Nhưng lời tán tụng ấy có lẽ làm rát tai các tăng sĩ Hồ Phong và Cát

Xuyên Mộc, vì thấy cả bốn ngưng nói chuyện. Cát Xuyên Mộc cau mày quay

ra lớn tiếng, gọi:

- Này chú kia !

Bọn thợ giật mình. Một người đáp:

- Đại hiệp gọi chúng tôi ?

- Ừ, cái chú trẻ


XtGem Forum catalog