XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328893

Bình chọn: 8.00/10/889 lượt.

.

Đầu giờ dần, Oa Tử và Giang tới được chân núi.

- Cô nhắm chừng leo được không ?

Giang lo lắng hỏi.

Oa Tử không đáp, chỉ gật. Mắt nàng sáng lên vì hy vọng, nhưng môi nàng

khô và mồ hôi rỏ giọt trên da mặt tái ngắt. Người gia nhân già bảo:

- Qua khỏi chỗ này thì đường bằng phẳng dễ đi hơn. Cô nương hãy ngồi nghỉ một lát đã.

Nàng lắc đầu, chống gậy cả quyết bước tới. Giang bắc tay lên miệng làm loa, gọi lớn:

- Thạch sư phụ ! Con đây ! Thầy đợi con !

Tiếng Giang non yếu nhưng cũng vang động cả khu rừng vắng làm phấn khởi

lòng người thiếu nữ. Trèo được một quãng, Giang thấy tay Oa Tử vịn trên

vai nó càng lúc càng nặng. Quay lại nhìn, Oa Tử xem chừng không kham nổi nữa. Dưới ánh trăng, da mặt nàng nhợt nhạt. Nàng thở hổn hển:

- Gi ...Giang ...

Cây gậy rời khỏi tay, Oa Tử ngã chúi xuống vệ đường, mặt úp sấp. Đến khi Giang đỡ được Oa Tử dậy, một dòng máu từ khóe miệng nàng chảy ra, đen

sẫm trên khuôn mặt trắng bệch. Thằng bé lo sợ cuống quít:

- Cô Oa Tử ! Cô làm sao thế ?

Nó lấy tay quệt máu:

- Cô thổ máu rồi đây này ! Trời ơi ! Em đã bảo cô đừng đi mà ! ...

- Giang ...Giang ...để cô nằm ...

Nói xong, mắt nhắm nghiền. Giang cuống cuồng, lấy tay đập vào lưng Oa Tử.

- Cô Oa Tử ! Tỉnh dậy đi ! Tỉnh dậy đi !

Oa Tử lờ đờ mở mắt. Trên đôi môi tái nhợt, phác một nụ cười héo hắt. Giang cúi xuống gần mặt nàng:

- Cô muốn gì không ?

Oa Tử không nói, mắt mở trừng trừng, nụ cười như đóng băng lại trên môi. Trong cơn hôn mê, nàng tưởng trông thấy một cảnh gì tươi đẹp lắm ở xa

tít, bên kia một con sông sương khói phủ mờ mờ. Đột nhiên cảnh sông biến mất, Oa Tử giật mình vẳng nghe tiếng Giang hỏi:

- Cô uống nước nhé ?

Oa Tử khẽ chớp mắt. Giang gỡ ống tre đeo bên sườn ra, nhưng thật không

may, trông ống không còn một giọt nước. Nó để túi hành trang trên cỏ,

đặt đầu Oa Tử lên, rồi bảo:

- Cô nằm tạm đây, em đi kiếm nước.

Giang lắng tai nghe. Hình như có tiếng suối róc rách. Nó xách ông đi về

phía ấy, quả nhiên chẳng bao lâu thấy một dòng suối nhỏ lẩn trong các

bụi cây cành lá rậm rạp.

Dòng nước trong veo đổ lên những viên sỏi tròn, trắng phau, đến một chỗ

phẳng chảy tràn ra thành vũng. Mặt nước long lanh in màu nền trời xanh

bạc, trong và sáng vô cùng, đẹp hơn cả nền trời chính thức ở trên kia.

Giang để ống tre sang bên. Trước khi múc nước, nó thèm uống một vài ngụm, bèn quỳ gối trên cỏ, chống hai tay, vươn cổ dài ra.

Mặt nước xao động. Bóng những thân cây rung rinh vỡ thành những vệt

ngang trên tấm gương sáng. Bên cạnh những thân cây ấy, một hình ảnh

khiến Giang trông thấy, giật mình tưởng đó là ảo ảnh.

Vì bóng người đứng bên gốc cây chính là Thạch Đạt Lang, sư phụ nó. Giang dụi mắt ngẩng nhìn sang bên kia vũng nước. Quả nhiên thầy nó đứng đấy,

nửa thân trên bị bóng cây che khuất, nhưng cái dáng hiên ngang cao lớn,

đôi giày cỏ thầy nó đi, sợi dây da buộc bên ngoài xà cạp màu chàm, Giang không thể nào lầm được. Giang hét lên một tiếng mừng rỡ:

- Thầy !

Nước bắn tung tóe ra xung quanh. Chỉ ba bước, Giang đã nhảy sang bờ bên kia, rơi vào vòng tay mở rộng của sư phụ.

- Thầy ! Thầy đến bao giờ thế ?

Thạch Đạt Lang ghì chặt đồ đệ vào lòng:

- Khẽ chứ con ! Chỗ này nguy hiểm, chớ nên để lộ tung tích của ta.

Giang hạ thấp giọng:

- Sao thầy biết con ở đây ?

- Nghe tiếng con, ta biết. Ta đợi con mới được một lúc. Mang nước về cho Oa Tử đi.

Giang quay nhìn vũng nước:

- Nước đục mất rồi, múc sao được nữa.

Thạch Đạt Lang tháo ống tre bên hông đưa cho thằng bé:

- Con mang nước này về để nàng uống.

Giang giơ tay định cầm, nhưng vội rụt ngay lại:

- Không ! Thầy mang đến cho cô ấy !

Hai thầy trò nhìn nhau. Một lúc, Thạch Đạt Lang vỗ vai Giang, trong cái

vỗ vai ấy dường như có sự thông cảm và thân mật khác thường:

- Nào thì đi ! Chắc nàng mong chúng ta lắm.

Oa Tử nằm thiêm thiếp bên đường, tay áo kimono trắng mở rộng như cánh

con chim câu bị tên bất động nằm trên cỏ. Thạch Đạt Lang quỳ xuống,

quàng tay nâng đầu nàng lên đặt trên đùi mình rồi dịu dàng kề ống nước

đến gần đôi môi tái nhợt và mím chặt của Oa Tử. Hắn khẽ gọi, giọng run

run vì xúc động:

- Oa Tử ! Hãy tỉnh dậy ! Nước đây !

Đôi mắt Oa Tử hé mở. Nàng uống thong thả từng ngụm nhỏ. Nước mát khiến

nàng rùng mình nhưng cũng làm nàng dễ chịu hơn trước. Giang quỳ gối bên

hai người, nói:

- Cô Oa Tử ! Thầy em đấy ! Thầy em đương cho uống nước chứ không phải em đâu! Thạch Đạt Lang đấy, cô có biết không ?

Trên đôi mắt lạc thần, giờ đây đã thấy có chút sinh khí. Hai giọt lệ

long lanh trên khóe mắt chảy dài xuống đôi má gầy. Nàng khẽ gật đầu xác

nhận.

Giang mừng rỡ vô cùng:

- Thầy ! Cô Oa Tử nhớ thầy hết sức. Cô bỏ cả ăn cả ngủ, nhất định đòi đi gặp thầy, con khuyên can thế nào cũng không nổi. Thầy bảo cô ấy đi chứ

con không thể nào làm được nữa.

- Lỗi tại ta. Để ta khuyên nàng. Bây giờ con hãy đi chỗ khác chơi một lát để ta nói chuyện với Oa Tử, được không ?

- Sao vậy thầy ? Con ngồi đây không được à ?

Oa Tử đưa mắt nhìn Giang. Nhìn ánh mắt cầu khẩn ấy, lòng Giang mềm hẳn lại.

Đối với thầy, đôi khi Giang còn tỏ ra bướng bỉnh