
. Ta ngồi đợi đây vậy.
Một con chim lợn bay ngang, kêu “éc”. Vài tiếng cú rúc đằng xa. Mãn Hà Chí lặng lẽ lẩn vào bóng tối.
oo Oa Tử ngồi đợi ở ngã ba đường. Vòng ánh sáng chiếc đèn lồng để bên
soi rõ tảng đá chỗ nàng ngồi và làm đêm tối xung quanh nàng càng sâu
thẳm. Mượn cơ hội này, nàng định bỏ trốn, nhưng thấy hành động như thế
chẳng giải quyết được gì, lại uổng công chờ đợi bao nhiêu ngày nay để
gặp Mãn Hà Chí, nên thôi.
Một mình nghĩ miên man, Oa Tử nhớ đến Thạch Đạt Lang, hồi tưởng lúc còn ở trên đồi Nakayama và bên cầu Hanada. Dễ có đến bốn năm năm qua rồi,
nhưng mối tình của nàng đối với Thạch Đạt Lang không phai nhạt, có phần
còn sâu đậm hơn. Mặc dầu đôi khi Oa Tử buồn giận vì tưởng như bị ruồng
rẫy, nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn hy vọng và tin tưởng vào lòng chung
thủy của người yêu. Sự tin tưởng ấy giúp nàng thêm can đảm, nhờ vậy lúc
này ngồi giữa rừng trong đêm tối, nàng không chút sợ hãi. Mối tình của
nàng đối với Thạch Đạt Lang chẳng khác gì những vì sao kia, mây âm u dù
có che khuất, nhưng vì sao vẫn còn đó.
- Oa Tử !
Oa Tử giật mình:
- Ai đó ?
Nàng nhớn nhác nhìn quanh. Đêm đen vẫn dày đặc. Nàng cầm đèn giơ cao,
banh mắt soi mói từng lùm cây trong bóng tối. Không thấy gì khác lạ mà
cũng không có tiếng đáp. Oa Tử tưởng mình mê và tiếng gọi vừa rồi chỉ là ảo giác. Tuy vậy nàng cũng cứ hỏi lại:
- Ai đó ?
- Mãn Hà Chí ! Hồ Điểu Mãn Hà Chí !
Oa Tử thở phào mừng rỡ:
- Mãn Hà Chí hả ? Chàng ở đâu, tối quá chẳng thấy gì hết !
- Oa Tử quên giọng nói của ta rồi sao ?
- Quả có khác. Chàng đứng đâu, sao không ra chỗ đèn sáng này ?
Tiếng thở dài rồi một bóng người từ sau gốc cây bước tới:
- Ta thẹn quá, chẳng muốn gặp. Không biết Oa Tử có tha thứ cho ta không ?
Oa Tử không đáp. Nàng trừng trừng nhìn Mãn Hà Chí:
- Chàng gầy đi nhiều nhỉ ? Chàng đã gặp bá mẫu chưa ?
- Đã. Bà đang đợi trên kia. Ta nhớ Oa Tử lắm, không ngày nào không nghĩ đến nàng.
- Bá mẫu có nói chuyện gì cho chàng biết không ?
- Có, nói cả rồi.
Oa Tử mừng thầm. Như vậy, Mãn Hà Chí đã biết ý định của nàng, khỏi phải
giải thích lôi thôi và tránh được bối rối cho cả hai người. Nàng vui vẻ:
- Thế thì hay lắm. Chúng ta quên chuyện cũ đi, chẳng qua đó chỉ là điều nhầm lẫn lúc thiếu thời ...
- Oa Tử ! Sao nàng lại nói thế ?
Mãn Hà Chí ngạc nhiên lắc đầu và hơi nghi mẹ đã không kể hết cho mình nghe những điều xảy ra. Tuy vậy, hắn cứ tiếp:
- Làm sao quên được ! Hình ảnh nàng luôn luôn hiện ra trong trí óc ta. Cả khi ngủ, ta cũng chiêm bao thấy nàng !
Oa Tử cúi đầu, nhỏ nhẹ:
- Mãn Hà Chí ! Chàng với thiếp không cùng một tâm sự. Chàng nên hiểu. Hai ta cách biệt nhau xa quá.
- Ừ ! Năm năm rồi còn gì, thời gian ấy chẳng bao giờ trở lại.
- Phải rồi ! Đã năm năm. Chúng ta không còn những tình cảm như xưa nữa.
- Không ! Nàng lầm ! Chúng ta vẫn có thể tìm lại được những tình cảm như xưa chứ, nếu ta muốn. Năm năm qua, thôi coi như bỏ, bây giờ hãy bắt đầu lại ...
- Không được. Sợi dây đứt nối lại vẫn còn có cái gút. Tình yêu không còn nữa, vĩnh viễn không còn. Thiếp nói đến cách biệt không phải chỉ thời
gian mà là cái hố sâu, cái vực thẳm nó ngăn cách chàng và thiếp, không
tài nào lấp được, không cầu nào bắc qua được.
- Ta hiểu nàng còn giận ta lắm. Ta có lỗi với nàng rất nhiều, nhưng tuổi thanh niên bồng bột, mấy ai không thế !
Oa Tử thở dài.
- Oa Tử ! Oa Tử ! Ta xin lỗi. Ta là nam nhi mà phải quỳ xin lỗi nàng như thế này, nàng chẳng thương ta ư ?
Nhìn con người không có khí phách quỳ bên cạnh, lòng khinh rẻ khiến Oa Tử lúng túng.
- Là nam nhi mà chàng xử sự không đáng nam nhi.
- Oa Tử ! Ở đây nói chuyện lâu không tiện. Nàng hãy theo ta, trốn bà cụ đi, chúng ta đến một nơi khác làm lại tất cả ...
Nói đoạn cầm tay Oa Tử, nhưng nàng giật ra:
- Đừng chạm vào thiếp ! Thiếp thà chết ...
Trước lời nói quyết liệt và nét mặt lạnh lùng của Oa Tử, Mãn Hà Chí sửng sốt, nghẹn lời. Cơn giận tràn đến.
- Nàng nhất định không đi ?
- Không !
- Không theo ta ?
- Không.
- Vậy nàng yêu thằng Kinh Tử hả ?
- Dĩ nhiên ! Mẫu thân chàng đã nói cho chàng biết rồi. Ta yêu Thạch Kinh Tử ở kiếp này và còn ở những kiếp sau nữa, mãi mãi ...
Mãn Hà Chí run bần bật, mặt tái nhợt:
- Nàng sẽ hối hận vì câu nói ấy.
Một lúc sau, lấy lại được bình tĩnh, hắn tiếp:
- Có phải Thạch Kinh Tử bảo nàng nói câu ấy cho ta biết không ?
- Lầm ! Thạch Kinh Tử không bảo ta phải làm gì hết.
- Oa Tử ! Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Nó có lòng tự ái thì ta cũng có lòng tự ái. Ta cấm nàng gặp nó.
- Quyền gì ngươi cấm ?
- Nàng là con dâu nhà Hồ Điểu. Cả làng Miyamoto, ai cũng biết.
- Thế a ? Vậy ai gửi thư từ hôn năm năm trước ?
- Ta không biết. Ta đâu có viết thư gì ! Đấy là Ôkô tự tay viết rồi gửi.
- Mãn Hà Chí ! Không ngờ ngươi vô sỉ, hèn mạt đến thế. Một trong hai lá
thư rõ ràng mang bút tích và chữ ký của ngươi, bảo ta quên ngươi đi và
hãy lấy người khác.
- Bằng chứng đâu, đưa xem ...
- Vất đi rồi. Đại Quán đọc xong lấy hỉ mũi và vất thùng rác rồi !
- Vậy là vô bằng cớ ! Cả làng đều biết nàng là vị hôn thê của ta. Nàng phải