Polly po-cket
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329283

Bình chọn: 9.5.00/10/928 lượt.

ữa, vì mặc dầu bị từ hôn, xã hội vẫn coi nàng là con dâu nhà

Hồ Điểu.

Oa Tử mang chiếc áo lụa của bà cụ ra khâu những đường chỉ sứt và xếp gọn lại. Có bóng người thấp thoáng ngoài song rồi tiếng nói trong trẻo của

một thiếu nữ:

- Chẳng biết phải đây không ?

Thiếu nữ trạc hai mươi, đôi mắt đẹp não nùng, đứng bên hàng giậu trúc phía vườn sau. Thấy Oa Tử, nàng hỏi vọng vào:

- Nhà này phải quán trọ không tỷ tỷ ?

Oa Tử nhìn, ngạc nhiên. Nàng đã nhận ra cô bé này trong vòng tay Thạch

Đạt Lang dưới chân cầu đường Gojo mà Giang gọi tên là A Kế Mỹ thì phải.

Kỷ niệm đau thương nổi dậy làm nghẹn lời, Oa Tử trừng trừng nhìn A Kế Mỹ không chớp. A Kế Mỹ tưởng mình lầm, xin lỗi và hỏi chữa:

- Thưa tỷ tỷ có biết quán trọ chỗ nào, chỉ em ...

Nhìn cây đào nở rộ, nàng suýt soa:

- Trời ơi đẹp quá ! Tỷ tỷ ở đây thật thích.

Một nữ tỳ chạy đến:

- Cô nương tìm chỗ trọ ?

- Phải.

- Vậy mời cô nương đi lối này. Cổng vào ở phía trước.

- Quán này trông ra đường à ?

- Vâng, nhưng yên tĩnh lắm.

- Ta thích ở chỗ xa mặt đường riêng biệt, đi về không ai để ý. Căn nhà nhỏ này dễ thương quá, có cho thuê không ?

- Dạ có, nhưng nhà đã có người thuê rồi.

- Cô nương ngồi kia đó hả. Để ta ở chung với cô được không ?

- Chắc không được đâu, vì còn bà mẹ già nữa. Bà cụ khó tính lắm. Nhưng bây giờ bà đi vắng, để khi về cô nương hỏi xem.

- Vậy cho ta mướn căn phòng ở tạm. Ngươi dẫn ta đến gặp chủ nhân.

- Vâng. Cô nương theo cháu.

Cả hai thoăn thoắt men hàng rào ra phía đường, để Oa Tử ngồi ngẩn ngơ

tiếc đã bỏ lỡ dịp tốt hỏi thiếu nữ vài câu. Nàng thẫn thờ tự trách:

“Mình thật chậm chạp. Cơ hội thế mà bỏ qua. Bận sau phải nhanh trí hơn mới được !”.

Để dẹp những ý tưởng ghen tuông nhen nhúm, Oa Tử đã nhiều lần tự nhủ

Thạch Đạt Lang chẳng phải người trăng hoa. Chàng gặp A Kế Mỹ dưới chân

cầu chưa chắc đã là vì có tình ý. Nhưng bây giờ ... bây giờ ... nhìn A

Kế Mỹ, những điều nàng tự nhủ hầu như sụp đổ. Cái dáng đi quyến rũ ấy,

đôi mắt buồn não nùng ấy, làm sao mà Thạch Đạt Lang có thể vô tình được ! Nàng lại khôn khéo hơn ta. Trời ơi ! Và Oa Tử đột nhiên như thấy muôn

ngàn cây kim đâm vào tim đau nhói. “Chẳng qua mình không đẹp bằng, mình

lại là đứa mồ côi, không gia đình thân thuộc, hy vọng gì Thạch Đạt Lang

để ý.

Thật là mơ ước hão huyền !”. Hơn lúc nào hết, Oa Tử mong găp Giang vì

bây giờ, nàng nghĩ, chỉ có nó là người có thể giúp nàng được mà thôi.

Hồi tưởng đến ngày còn ở chùa Tiểu Sơn và khi cứu Thạch Đạt Lang khỏi

cây đại bách trong một ngày dông bão, Oa Tử thở dài, hai hàng nước mắt

rưng rưng. Nàng kéo tay áo lên thấm:

“Mình nhiều tuổi rồi, chẳng còn vô tư như nó mà cũng không còn can đảm làm gì nữa”.

- Oa Tử ! Ngươi có trong phòng không ? Làm gì mà để tối thui không thắp đèn đóm gì cả thế này ?

Tiếng bà Hồ Điểu the thé ngoài hiên khiến Oa Tử giật mình. Hoàng hôn

xuống từ bao giờ nàng cũng chẳng hay. Nàng vội vàng đi thắp đèn, mang

lại đặt bên cạnh chỗ ngồi của bà Hồ Điểu. Bà nhìn nàng, lạnh lùng.

- Hôm nay chắc bà mệt. Bà gặp Mãn Hà Chí không ?

- Ngươi trông ta khắc biết, hỏi gì nữa.

Bà nhăn mặt kêu đau. Oa Tử vội quỳ xuống:

- Để con bóp chân cho.

- Không, chân không đau, nhưng vai thì mỏi lắm. Có lẽ tại trời ẩm, bệnh thấp nó hành. Ngươi bóp vai cho ta.

Oa Tử vòng ra sau lưng, dùng tay bóp và đấm nhè nhẹ lên vai bà lão. Bà thở ra khoan khoái, cười nói:

- Con dâu ta khéo quá !

Nhưng trong thâm tâm, bà nghĩ:

“Chẳng còn bao lâu đâu con ạ. Chờ ta tìm được thằng Mãn Hà Chí rồi mày sẽ biết”.

- Bắp thịt trên vai bà sao cứng thế ! Bà thở có thấy đau ngực không ?

- Ờ đau. Đôi khi như có cục đá đè lên. Chắc ta cũng sắp hết lộc trời rồi.

- Chỉ nói gở. Bà còn khỏe lắm, thanh niên cũng chẳng hơn đâu !

- Ở đời biết thế nào được. Như cậu Ngô đấy, hôm trước mạnh hôm sau đã ra người thiên cổ. Nên ta phải cố tìm thằng Thạch Kinh Tử trước khi ta

chết.

Thấy bà Hồ Điểu nhắc đến Thạch Đạt Lang, Oa Tử rụt rè hỏi dò:

- Con xem ra Thạch Đạt Lang cũng không phải là người xấu.

Bà Hồ Điểu khẽ nhếch mép, liếc nhìn Oa Tử:

- Hừ ! Cô thương nó hơn thằng Mãn Hà Chí phải không ?

- Không phải thế !

- Thế sao lại ruồng rẫy con ta ?

Oa Tử lặng thinh. Nàng chẳng muốn nhắc đến thư từ hôn của Mãn Hà Chí làm gì vì biết nói ra, bà Hồ Điểu cũng chẳng tin nào.

- Ta sẽ tìm thằng Mãn Hà Chí dẫn về đây rồi tùy nó và ngươi định liệu.

Về làng cáo gia tiên xong, chúng bây muốn đi đâu thì đi. Nhưng ta chắc

ngươi và nó lại đi rêu rao kể xấu ta khắp nơi chứ gì ?

- Sao bà ngờ con vậy ? Con đâu phải hạng người như thế. Khi ở làng bà đối với con thế nào con nhớ chứ !

- Cha ! Các cô thời nay ăn nói khéo quá. Ta cổ hủ thật nhưng thật thà

nghĩ sao nói vậy. Này ta bao thật, nếu ngươi lấy thằng Thạch Kinh Tử, ta sẽ không đội trời chung với ngươi, bấy giờ thì đừng trách.

Oa Tử lặng thinh.

- Sao ngươi khóc ?

- Con khóc đâu ?

- Thế nước gì rỏ vào gáy ta thế ?

- Con xin lỗi. Con không cầm được cảm xúc.

- Ừ thôi, bỏ chuyện ấy đi. Đừng nghĩ đến nữa. Bóp mạnh mạnh lên một chút, phía bả vai ấy.

Ngoài vườn, thấp thoáng ánh đèn. Oa Tử ngỡ