XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329321

Bình chọn: 8.00/10/932 lượt.

ngập ngừng:

- Thế thiếu gia không muốn trở lại xem đại ca muốn ...

Gã chưa kịp nói hết câu, Điền Chính đã cắt ngang:

- Không cần !

Rồi quay sang hất hàm bảo tên người nhà:

- Đi lấy rượu ! Đứng đấy à ?

Mọi người nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên hiện trên nét mặt. Điền Chính giận dữ:

- Các ngươi sao thế ? Sợ tên khốn kiếp ấy cả chăng ?

Mấy ngày nay, đồ chúng Hoa Sơn họp nhau lại từng nhóm, bàn tán rất nhiều về mối nhục thất trận của chưởng môn. Không ai không uất hận, nhưng đến khi tìm cách trả thù thì ý kiến chia thành hai phái:

một phái muốn giết Thạch Đạt Lang ngay. Phái này có những phần tử cực

đoan, đòi hạ thủ hắn ngay tức khắc, dù bằng những phương tiện không

chính thống, không được võ lâm coi trọng, tỷ như dò la chỗ ở của Đạt

Lang rồi đặt người phục kích quăng lưới bắt sống, hoặc lấy câu liêm giật cho ngã. Thậm chí có kẻ còn đề nghị dùng ngụy kế lừa gạt và đầu độc

nữa. Phái kia ôn hòa hơn, chủ trương rửa hận trong danh dự, kêu gọi anh

em nhẫn nhục một thời gian để cải tổ và tập luyện cho hoàn chỉnh rồi mới hành động. Đứng đầu phái này là Tích Quang, có Ưng Đằng ủng hộ và

chưởng môn Sĩ Khánh mặc nhiên chấp thuận.

- Bào huynh ta nhát như cáy ngày, trúng thương một lần đã rụt vòi lại.

Chim bị tên sợ cây cong, chẳng nói làm gì, nhưng ta đâu phải kẻ khiếp

nhược mà phải nghe lời bào huynh ?

Rượu mang đến, Điền Chính tự tay rót uống rồi đẩy khay sang cho mọi người.

Không khí cởi mở hơn.

- Ưng đệ có mặt tại đồng Đại Tỉnh ngày hôm đó, thấy những gì kể lại ta nghe.

- Thưa thiếu gia, ngày hôm đó tuy đệ có mặt ở đồng Đại Tỉnh thật nhưng

không được tận mắt mục kích trận đấu. Tuy nhiên theo lời tên võ sinh Tạ

Minh Chí theo hầu đại ca thì dường như đại ca bị tập kích.

Và Ưng Đằng thuật lại hết những chuyện đã xẩy ra như lời Tạ Minh Chí nói.

- Hừ ! Điền Chính gật gù. Bào huynh ta rõ ràng bị tập kích rồi, nhưng

bảo là bị đánh lén thì cũng không đúng. Hai bên đã trực diện nhau. Bào

huynh ta chí không quyết nên bị sơ hở.

Hắn cầm chén rượu uống cạn:

- Ta sẽ tìm Thạch Đạt Lang quyết tử với nó.

Tích Quang vội cất tiếng can:

- Thưa thiếu gia ! Không ai ngờ vực tài năng của thiếu gia, nhưng ...

Vừa định rót thêm rượu, Điền Chính khựng lại:

- Nhưng cái gì ?

- Theo thiển ý, giao đấu với Thạch Đạt Lang không phải là chuyện quan trọng.

Quan trọng là danh dự của môn phái nằm trong kết quả của sự giao đấu ấy. Xin thiếu gia nghĩ đến hiểm họa ...

Điền Chính dằn mạnh chén rượu xuống bàn:

- Hiểm họa ! Hiểm họa ta thua nó chăng ?

- Tiểu đệ không có ý nghi ngờ ...Tích Quang lắp bắp. Tiểu đệ xin rút lại ...

Nhưng mũi tên đã bắn đi, hậu quả không ngăn lại được nữa. Điền Chính đứng phắt dậy nắm áo Tích Quang đẩy mạnh vào tường.

- Cút ! Đồ hèn. Ta không muốn có những tên đồ đệ nhát như cáy. Cút đi cho khuất mắt.

Mặt Tích Quang xám lại vì ngạc nhiên và căm giận. Nhưng gã tự kềm chế. Gã chỉ xốc lại áo, cúi đầu điềm đạm:

- Xin đa tạ thiếu gia đã lưu tình.

Rồi đến trước bàn thờ tổ ở cuối phòng thắp hương làm lễ và lặng lẽ bỏ đi.

Không ai nói câu gì. Bầu không khí trong phòng tưởng như có phiến đá

ngàn cân đè nặng. Điền Chính một mình ngồi rót rượu uống hết chén này

đến chén khác, một lúc lâu mới cất tiếng:

- Nào, chúng ta cùng nâng chén rồi giải tán thôi. Ta chắc thằng Đạt Lang chưa rời khỏi Kyoto này đâu. Nó còn quanh quẩn đâu đó để khoe khoang

thành tích. Anh em hãy trở về võ đường dượt lại và hướng dẫn võ sinh tập luyện. Bảo họ phải hết sức và nói cho họ biết ta sẽ không nhẹ tay như

bào huynh ta đâu !

Đúng một tuần sau, một võ sinh hớt hải về báo cáo:

- Đã biết chỗ nó trốn rồi !

Trong thời gian ấy, Điền Chính cũng không xao lãng việc luyện tập. Buổi

tối, gã ôn lại những bí kíp võ công, những chiêu thức bí mật chỉ truyền

cho người cầm đầu môn phái. Ban ngày, sau ba bữa rượu thường lệ, gã ra

võ đường tiếp cận đại sảnh cùng với đồ chúng Hoa Sơn dượt lại những

chiêu kiếm của môn phái. Sức mạnh của gã cùng cách sử dụng tinh xác

những chiêu kiếm bình thường này mà hàng ngày võ sinh vẫn đem ra tập

luyện với nhau làm mọi người ngạc nhiên và hãnh diện vô cùng. Mọi hy

vọng phục thù đều đặt trong tay Điền Chính.

Điền Chính ngưng tập dượt. Gã gác kiếm lên giá, gỡ mặt nạ, lau tay, quay ra hỏi tên võ sinh đứng cúi đầu chờ lệnh.

- Hay lắm. Ngươi thấy nó ở đâu ?

- Trình thiếu gia, ở ngõ Kim Phong. Thạch Đạt Lang tới ngõ Kim Phong thì đi thẳng vào tư thất Cổ Huy Đạo.

Điền Chính nhìn về phía trước, mặt đăm chiêu:

- Quái ! Sao tên quê mùa ấy lại biết Cổ Huy Đạo ?

- Tiểu nhân không rõ.

- Thôi được, đi ra !

Đoạn Điền Chính quay ra nói với mọi người:

- Anh em chuẩn bị ! Ta đến ngõ Kim Phong bây giờ !

Nhưng Ưng Đằng và Hạ Nguyên Cát vội chạy theo:

- Thiết nghĩ làm thế không ổn. Người ngoài sẽ cho mình sinh chuyện gây hấn. Nếu có thắng cũng không tránh khỏi dị nghị.

- Cần quái gì ! Nghi lễ là để dùng ở võ đường. Trên chốn giang hồ, trong những cuộc tranh phong, kẻ nào thắng là thắng, xá gì đến nghi lễ.

- Đúng vậy ! Nhưng xin thiếu gia nghĩ kỹ, tên đó đâu có thắng đại ca

bằng cách ấy. Mình là chưởng m