
ải như hạng tầm thường , chỉ những con người phi phàm như huynh đài mới có thể làm chuyện phi phàm .
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên có hơi hòa hoãn :
- Anh cũng nắm chắc rằng hắn không khi nào làm hại sinh mạng của tôi ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi biết hắn còn rõ hơn tôi biết biết chính tôi , thắng bại đối với hắn chỉ một phần thôi , hắn không khi nào cố tình truy kích .
Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
- Quả đúng anh không xem lầm hắn cũng như đã chẳng nhìn lầm tôi .
Và hắn chợt cười nhạt :
- Tôi chỉ hứa với các hạ là để cho hắn thắng một chiêu , có nghĩa là nếu hơn nữa thì tôi phải thu sinh mạng hắn .
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
- Huynh đài nẵm chắc như thế ?
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
- Các hạ không tin ?
Hai người lặng thinh nhìn nhau thật lâu .
Lý Tầm Hoan chợt cười :
- Bây giờ thì có thể nhưng sau này chưa chắc .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Vì thế cho nên đáng lý tôi không bằng lòng , để hắn sống tôi sẽ bị nhiều uy hiếp .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thế như có người rất thích có người uy hiếp , có kình địch đáng gờm , chỉ có như thế mới kích thích , có kích thích mới tiến bộ , một con người nếu đạt được mức " tứ hạ vô nhân " thì có lẽ chẳng còn gì đáng gọi là sinh thú .
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm :
- Có lẽ nhưng ta bằng lòng làm chuyện đó thì lại không có nguyên nhân ấy .
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
- Tự nhiên là không phải .
Lữ Phụng Tiên nói nhanh :
- Ta bằng lòng làm là vì điều kiện trao đổi của các hạ giá cao .
Lý Tầm Hoan cười :
- Nếu giá hàng của mình không cao thì làm sao nói chuyện trao đổi với người ?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Các hạ nói ta bằng lòng chuyện ấy thì chắc các hạ cũng sẽ chịu với ta một chuyện .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nhưng các hạ không hề chỉ rõ đó là chuyện gì .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nghĩa là ta có quyền bảo các hạ làm chuyện gì cũng được .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng .
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngời ngời trông rất dễ sợ :
- Nếu ta bảo các hạ chết ?
Lý Tầm Hoan thản nhiên :
- Lấy một mạng của tôi để đổi lấy một mạng của hắn , điều đó cũng công bằng .
Hắn nói thật điềm đạm , miệng hắn hơi cười y như là sinh mạng của hắn không còn thuộc về hắn vì thế cho nên hắn không mâý quan tâm .
Nhưng Linh Linh thì run run như cầy sấy , nàng vùng chen ra mọp trước mặt Lữ Phụng Tiên , giọng nàng gần như khóc :
- Tôi biết anh không khi nào làm như thế , vì ... vì anh cũng là người tốt ...
có phải thế không ? Có phải thế không ?
Lữ Phụng Tiên ngậm miệng khít rinh , hắn không hề liếc tới nàng .
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan , miệng hắn mím lại , khoé miệng hắn hơi thơ nhếch một sắc diện cực kỳ ngạo nghễ .
Hạng người như thế ấy không hề xem sinh mạng kẻ khác vào đâu .
Linh Linh nhìn miệng hắn , mặt nàng mỗi lúc một xanh , toàn thân nàg run lẩy bẩy .
Nàng rất hiểu Lý Tầm Hoan .
Nàng biết chỉ cần Lữ Phụng Tiên nói một câu là Lý Tầm Hoan bằng lòng đi vào cái chết mà không nói nửa lời .
Hắn có thể vì người khác mà sống tự nhiên hắn cũng có thể vì người khác mà chết , với hắn , đó là chuyện chẳng có gì quan trọng .
Nàng cũng rất hiểu Lữ Phụng Tiên .
Sinh mạng của người khác đối với hắn chẳng có ra gì .
Hai tay nàng ôm mặt và ngất luôn .
Bởi vì nàng không muốn , không dám nghe câu nói sẽ thoát ra từ cửa miệng của Lữ Phụng Tiên .
Ngất lịm âu cũng là một thứ linh dược mà trời cố ý ban tặng cho loài người , bất cứ chuyện gì khi người ta không còn chịu đựng nổi , bất cứ chuyện gì không thể nghe nổi , không thể nhìn nổi là người ra ngất lịm . Lý Tầm Hoan là con người không bao giờ tránh né .
Hắn đối diện với Lữ Phụng Tiên như nhìn cái chết .
Cứ như thế thật lâu , Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
- Thật không ngờ trên đời này lại có hạng người như các hạ . Tiểu Phi có một bằng hữu như các hạ quả là phước khí của hắn quá to .
Lý Tầm Hoan cười :
- Nếu anh hiểu hắn thì anh sẽ thấy rằng tôi mà có được một bằng hữu như hắn thì phước khí của tôi lại to hơn .
Đôi mắt ngạo nghễ của Lữ Phụng Tiên vụt trở thành màu ảm đạm :
- Một con người nghĩa khí mà ưu uất chính là lúc con người đó đang khát vọng , khát vọng một chút tình .
Hắn nhìn Lý Tầm Hoan đăm đăm và nói :
- Có phải anh muốn nói rằng anh được chết vì hắn cũng có thể chết vì anh ?
Lý Tầm Hoan gật đầu .
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
- Nhưng các hạ đã đoán chắc rằng ta không giết các hạ , ít nhất là trong tình trạng này , có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan làm thinh .
Làm thinh có nhiều ý nghĩa , nói rõ hơn là có hai ý nghĩa tương phản .
Một là công nhận , hai là phủ nhận .
Lữ Phụng Tiên lại nhìn Lý Tầm Hoan một lúc nữa , cuối cùng ánh mắt của hắn loãng dần , hắn thở ra :
- Quả thật ta không thể giết các hạ , tại vì sao , các hạ có biết không ?
Lý Tầm Hoan chưa trả lời thì Lữ Phụng Tiên đã nói liền theo :
- Bởi vì ta cần phải làm cho các hạ mãi mãi thiếu nợ ta , mãi mãi mang ân ta .
Hắn chợt bật cười :
- Bởi vì nếu ta muốn giết các hạ , sau này còn thiếu gì cơ hội , chỉ có điều cơ hội đó sợ rằng mãi mãi sẽ chẳng xảy ra .
Trầm ngâm một chút , Lý Tầm Hoan lại cười :
-