
cũng chẳng khác gì .
Tiểu Phi ngồi quay lưng về phía Lữ Phụng Tiên , hắn vốn không thấy cử chỉ của họ Lữ nhưng ngay lúc ấy mặt hắn vụt tái xanh .
Tự nhiên hắn đã nghe và hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của Lữ Phụng Tiên .
Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Người ấy cũng sống lại rồi nhưng không phải " chết " đến mười năm .
Lữ Phụng Tiên nhún vai :
- Chưa chắc .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Các hạ có thể " sống lại " thì tại sao người khác không thể " sống lại " ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Tại vì không giống nhau .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Không giống ở chỗ nào ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Bởi vì tôi " chết " nhưng không phải chết trong tay của đàn bà , nhất là cái tâm của tôi không chết .
Bụp !
Chén rượu trong tay của Tiểu Phi nát ngứu ra như bụi .
Nhưng hắn vẫn không động đậy . làm như cái chén bể không do tay hắn bóp .
Mắt Lữ Phụng Tiên vẫn nhìn Lý Tầm Hoan :
- Tôi đến đây lần này mục đích là để tìm bốn người , để chứng minh bàn tay này có phải là lợi khí hay không và chính vì thế nên tôi mới ở lại đây chờ các hạ .
Làm thinh hơi lâu , Lý Tầm Hoan mới hỏi :
- Các hạ nhất định cần phải chứng minh .
Lữ Phụng Tiên gật đầu :
- Nhất định .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Các hạ muốn chứng minh cho ai xem ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Cho chính ta xem .
Lý Tầm Hoan vụt cười :
- Đúng , tất cả ai cũng đều có thể dối được , chỉ có tự mình là không dối được .
Lữ Phụng Tiên đứng lên nói từng tiếng một :
- Ta ở ngoài chờ các hạ .
***
Tiệm bánh bao khác hơn những tiệm ăn khác .
Đó là nơi không có lựa giờ , không phải lúc thì đông và lúc thì nhất định không có khách .
Bây giờ chỉ còn có bọn Lý Tầm Hoan .
Linh Linh cắn môi ngồi im lặng .
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ đứng lên .
Linh Linh vụt kéo tay hắn và hỏi nhỏ :
- Anh ... anh nhất định ra ngoài ấy ?
Lý Tầm Hoan cười buồn :
- Trong kiếp người có những chuyện mà khi gặp không làm sao tránh được .
Hắn nói mà mắt ngó Tiểu Phi .
Tiểu Phi vẫn quay lưng lại .
Lữ Phụng Tiên đã ra tới cửa .
Tiểu Phi vụt trầm giọng :
- Đứng lại .
Lữ Phụng Tiên đứng lại nhưng không quay mặt :
- Các hạ cũng có chuyện muốn nói .
Tiểu Phi đáp :
- Đúng , ta cũng có một chuyện muốn chứng minh .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Các hạ muốn chứng minh chuyện chi ?
Tay Tiểu Phi vẫn còn nắm cứng những mảnh chén bể , máu từ kẽ tay nhỏ từng giọt xuống bàn .
Hắn nói gằn từng tiếng :
- Ta chỉ muốn chứng minh xem ta đã chết hay còn sống .
Lữ Phụng Tiên quay phắt người trở lại .
Làm như bây giờ hắn mới thấy có mặt Tiểu Phi và sau đó hai mắt hắn như thu nhỏ lại , hắn cười khô khốc :
- Tốt , ta cũng sẽ đợi các hạ . Tiểu Phi đã ngủ vùi .
Rượu quả thật là kỳ diệu , có lúc nó làm cho con người phấn chấn , có lúc lại làm cho người ngủ ngon .
Trong mấy ngày nay , Tiểu Phi gần như không hề chợp mắt hay có ngủ thì cũng chỉ chập chờn .
Hắn không làm sao tưởng tượng được , không hiểu sao lúc ở " nhà " cứ nằm xuống là thẳng một giấc luôn tới sáng , đáng là ngủ như heo .
Chờ cho Tiểu Phi ngủ rồi , Lý Tầm Hoan âm thầm ra khỏi khách điếm .
Quặt qua một con đường khác , nơi đây lại có khách sạn , Lý Tầm Hoan vòng qua bên trái nhảy phóng khỏi đầu tường .
Hắn chỉ bám vung mấy cành cây là lọt vào hậu viện .
Trời đã sắp sáng rồi , có một gian phòng vẫn hãy để đèn , Lý Tầm Hoan gõ nhẹ vào cánh cửa .
Tiếng bên trong :
- Lý Thám Hoa ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Vâng .
Cửa mở .
Người mở cửa là Lữ Phụng Tiên .
Vành môi của Lý Tầm Hoan điểm một nụ cười lạnh nhạt :
- Lý Thám Hoa là con người thủ tín .
Giọng một người con gái tiếp theo :
- Tôi đã nói trước rồi , chỉ cần hắn hứa là không bao giờ có chuyện quên .
Người con gái sau lưng Lữ Phụng Tiên : Linh Linh .
ánh đèn không sáng lắm , dưới ánh đèn mù mờ , da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch một cách dễ sợ , hắn lẳng lặng đi vào và quay ngang lại vòng tay :
- Đa tạ .
Lữ Phụng Tiên điềm đạm :
- Không cần đa tạ bởi vì đây là chuyện trao đổi , không ai phải cảm tạ ai .
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Chuyện trao đổi này không phải cũng có thể bằng lòng , vì thế tôi xin đa tạ .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Đúng là chuyện trao đổi hết sức đặc biệt , lúc nào bảo Linh Linh đến nói với tôi , chính tôi ban đầu cũng phải vô cùng kinh ngạc .
Lý Tầm Hoan nói :
- Vì thế cho nên tôi bảo riêng nàng phải giải thích thật kỹ càng .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Thật ra thì cũng không cần phải giải thích vì tôi rất hiểu và thông cảm các hạ bảo tôi cố ý bại vào tay Tiểu Phi chẳng qua vì muốn cho hắn có cơ hội phấn chấn , để hắn khỏi bị chôn vùi , đó là một chuyện hay .
Lý Tầm Hoan nói :
- Quả thật tôi có ý như thế bởi vì hắn là con người đáng cho tôi làm như thế .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Tại vì anh là bằng hữu của hắn nhưng tôi thì không phải . Tôi không hề nghĩ đến mà trên đời này cũng không một ai yệu cầu tôi một chuyện kỳ cục quá mức như thế .
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Thế nhưng huynh đài vẫn chịu giúp cho .
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngó thẳng vào Lý Tầm Hoan như đao xoáy :
- Các hạ tin rằng tôi nhất định bằng lòng ?
Lý Tầm Hoan cười :
- ít nhất tôi cũng có phần nắm chắc bởi vì tôi đã nhìn thấy huynh đài không ph