
ơi xuống .
Nhưng chén rượu không rơi xuống đât , Tiểu Phi đã đưa tay đón bắt .
Không ai có thể hiểu nổi tại sao hắn lại nhanh đến thế , cho dầu tay hắn nhanh nhưng lúc ấy mắt hắn đang bận bên ngoài .
Nhưng chính vì bận theo dõi bên ngoài cho nên tinh thần hắn căng lên , thứ kích thich đó làm cho tiềm thức ấy bén nhạy vô cùng .
Phản ứng tự nhiên đó càng làm cho Tiểu Phi thâm tâm vững lòng tin . Ngay trong lúc đó lại thêm một người nữa đi ngang qua cửa .
Hắn cũng mặc áo vàng , nón rộng vành , dáng đi của hắn cũng thật độc đáo , da mặt hắn vành bệch , dưới bóng tối qua chiếc nón , trông mặt hắn y như làm bằng sáp cứng .
Thượng Quan Phi .
***
Nhưng Tiểu Phi không biết Thượng Quan Phi .
Nhưng chỉ thoáng nhìn , bằng vào cảm giác bén nhạy của hắn , hắn biết ngay người này rất có liên hệ với Kinh Vô Mạng và có thể đang theo Kinh Vô Mạng .
Thượng Quan Phi dáng thấp hơn Kinh Vô Mạng , tuổi cũng nhỏ hơn nhưng tư thế , thần sắc của hắn tàn khốc không thua gì Kinh Vô Mạng và nhất là dáng đi , người ta nhìn vào có thể hiểu lầm là anh em ruột với Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi đi thật chậm , trước sau hắn vẫn giữ khoảng cách nhất định với Thượng Quan Phi .
Đây là cánh đồng hoang xen lẫn với rừng chồi , đi không bao xa hoàn toàn vắng ngắt , không một bóng người .
Dẫn đầu là hai ông cháu kể chuyện họ Tôn nhưng bây giờ thì đã khuất mất rồi , Kinh Vô Mạng thì chỉ còn thấy thấp thoáng bóng áo vàng nhưng Thượng Quan Phi vẫn bước đi chậm chạp .
Tiểu Phi chợt nhận ra gã thiếu niên này rất tinh thông về bí quyết theo dõi đối phương .
Muốn theo dõi mà không bị đối phương phát hiện là phải biết trầm tĩnh , phải biết ẩn nhẫn .
Phía trước là một hòn núi thấp , Kinh Vô Mạng rẽ vô con đường núi .
Bây giờ bước đi của Thượng Quan Phi vụt nhanh lên , hình như hắn muốn theo Kinh Vô Mạng bằng con đường sau núi . Chờ cho bóng hắn khuất hẳn về sau núi , Tiểu Phi dùng khinh công nhanh nhất phóng thẳng lên đỉnh núi .
Hắn biết cjhỉ có trên ấy quan sát mới dễ dàng .
Quả nhiên hắn hành động không sai .
***
Kinh Vô Mạng chưa bao giờ biết sợ là gì , một con người đã không xem cái chết vào đâu thì không có gì làm cho sợ được . Thế nhưng không biết tại sao bây giờ ánh mắt của gã chợt hiện rõ điều sợ sệt .
Quanh qua một góc núi , cảnh trí lại càng thêm hoang vắng tiêu sơ .
Tay của Kinh Vô Mạng vụt đặt lên đốc kiếm nhưng đó là cánh tay phải không phải cánh tay dùng kiếm của hắn từ trước tới nay , kiếm của hắn thì cũng vẫn là thanh kiếm từng hạ không biết bao nhiêu đối thủ lừng danh nhưng bây giờ không còn lợi khí .
Tay hắn nhấc lên rồi hạ xuống .
Bước đi của hắn cũng dừng .
Hình như hắn biết hắn đã vào ngõ cụt .
Ngay lúc ấy hắn nghe giọng cười lạnh lẽo của Thượng Quan Phi .
Hắn bước sát sau lưng Kinh Vô Mạng với giọng cười tàn khốc :
- Ngươi có thể khỏi phải đóng thêm kịch nữa làm gì .
Kinh Vô Mạng chầm chậm quay lại , đôi mắt cá chết của hắn trơ trơ , hắn nói từng tiếng một :
- Ngươi bảo ta đang đóng kịch ?
Thượng Quan Phi nói :
- Đúng , đóng kịch . Ngươi cố ý theo dõi ông cháu họ Tôn là đóng kịch bởi vì ngươi không có gì cần theo họ .
Kinh Vô Mạng gặn lại :
- Thế thì ta có ý định gì ?
Thượng Quan Phi nói :
- Ngươi làm như thế là vì ta .
Kinh Vô Mạng gặng lại :
- Vì ngươi ?
Thượng Quan Phi nói :
- Đúng , vì ngươi rất biết rằng ta đang theo ngươi .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Như vậy chứng tỏ rằng ngươi không sáng suốt .
Thượng Quan Phi nói :
- Ta tuy không sáng suốt nhưng cũng đủ để giết ngươi , ngươi cũng tất biết rằng ta sẽ giết ngươi .
Quả thật Kinh Vô Mạng đã biết như thế nên không lộ vẻ lạnh lùng .
Người lạ lùng đến kinh dị là Tiểu Phi .
Bằng vào cung cách đó , rõ ràng hai người của họ cùng một bọn với nhau nhưng tại sao lại muốn giết nhau ?
Hắn nghe Thượng Quan Phi hỏi :
- Mười năm trước ta có thể giết ngươi , ngươi có biết tại sao ?
Kinh Vô Mạng làm thình , hắn là người chỉ hỏi chứ không bao giờ đáp .
Giọng nói của Thượng Quan Phi bỗng trở nên oán độc lạ thường :
- Tren đời này , nếu có ngươi thì không có ta , ngươi không những cướp mất địa vị mà còn cướp mất cha của ta , từ khi ngươi đến Kim Tiền Bang đến giờ , những cái đáng lý thuộc về ta thì trở lại thuộc về ngươi .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Chuyện đó đáng lý ngươi phải trách ngươi vì ngươi không thể bằng ta .
Thượng Quan Phi nghiến rằng :
- Ta nghĩ rằng ngươi đã hiểu không phải thật vì nguyên do ấy mà là ...
Hình như hắn cố dằn nhưng không làm sao dằn nổi , hắn trầm giọng :
- Mà là tại vì ngươi là đứa con riêng của cha ta , mẹ ta vì tức giận mẹ ngươi mà chết .
Đôi mắt của Kinh Vô Mạng vụt như nhỏ lại và biến thành hai giọt máu .
Hai giọt máu đặc .
ánh mắt của Tiểu Phi chợt cũng đau khổ lạ thường , giông giống nỗi đau khổ của Kinh Vô Mạng nhưng lại nặng hơn .
Thượng Quan Phi nói :
- Chuyện đó các ngươi luôn luôn che mắt , các ngươi cho rằng ta không biết ?
Tiếng " các ngươi " hắn dùng là chỉ Kinh Vô Mạng và cha hắn , nó mang theo cả một sự thương tổn , không phải thương cho người khác mà thương tổn hắn .
Sự thống khổ cực cùng làm cho