
tập. Quách Lân hối hả đi ra, phía sau còn có hai mươi mấy gã hộ viện, đó chính là lực lượng vẫn khống chế Kim Sa thôn của Quách gia. Từ trước tới nay, Kim Sa thôn bị khống chế dưới bàn tay dâm uy của Quách gia, người của Quách gia chẳng cần phải cày ruộng đi biển, vẫn được ăn lúa gạo và cá ngon nhất, thậm chí cưỡng hôn cả nữ nhân đẹp nhất thôn.
Thôn dân cũng chẳng phải kẻ ngu, bọn họ cũng không muốn bị người khi dễ, nhưng chính là vì không thể đoàn kết đứng lên đối phó với Quách gia cái loại cậy mạnh làm càn đó, mà lũ tay chân của Quách gia là nhân tố khiến thôn dân e ngại nhất.
Hôm nay, Dương Cảnh Thiên đánh ngã tám đại hộ viện Quách gia, vì thế tất cả mọi người đều thở ra một hơi thoải mái. Bình thường sau khi Dương Cảnh Thiên đánh đập Đại Cẩu Quách Vũ, mọi người đều đã cảm thấy thống khoái.
Tối qua Đại Cẩu trở về nói Dương Cảnh Thiên cường bạo Hà Trác Phương trong rừng, Quách Lân vừa nghe, tức giận lập tức động viên cư dân toàn thôn đi bắt Dương Cảnh Thiên, vì thế mới có một màn đuổi bắt đêm qua.
Truy đuổi cả đêm không có kết quả, mọi người nghĩ rằng Dương Cảnh Thiên và Hà Trác Phương có thể đã rơi xuống khe núi, không ngờ lúc này Dương Cảnh Thiên lại xuất hiện, còn đánh ngã bát đại hộ viện của Quách gia.
Con người ai cũng có lòng hiếu kì. Dương Cảnh Thiên làm loạn như vậy, kết quả người toàn thôn đều kéo đến tham gia nhiệt náo.
Quách Lân giận dữ vội vàng truy vấn:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đem Hà Trác Phương đi đâu?
Dương Cảnh Thiên cười khì khì một tràng hỏi:
- Quách đại lão gia, sao lại nói như vậy? Ai trong các ngươi chính mắt nhìn thấy ta bắt Hà Trác Phương đi?
Quách Lân tức giận tới nghẹt thở quát:
- Vũ nhi, ngươi ra đây nói.
Quách Vũ sợ sệt bước ra, hít một hơi can đảm:
- Con chính mắt nhìn thấy, tối qua ở trong rừng, là Dương Cảnh Thiên bắt nhị nãi của con đi!
Dương Cảnh Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi nói chính là chứng cứ à.
Quách Lân quát:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng vội giảo biện!
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng cười:
- Ta đến để nói chân tướng sự thật với mọi người. Kì thật là tối qua Quách Vũ cường bạo không thành với nhị nương hắn ở trong rừng, bị ta phát hiện, nên đẩy Trác Phương xuống vách núi, sau đó mới vụ vạ cho ta. Bởi vì ngày thường Đại Cẩu hắn đánh nhau luôn thua ta, cho nên nói dối, muốn nhân cơ hội trả thù ta.
Quách Vũ tức giận đến mặt lúc xanh lúc trắng, quát:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi nói bậy!
Lâm Hạo bước ra lớn tiếng nói:
- Cảnh Thiên không có nói bậy, việc này chính mắt ta trông thấy!
Quách Vũ kinh hãi nói:
- Các ngươi là một bọn...
Dương Cảnh Thiên giận dữ quát to:
- Nếu Quách Vũ ngươi không làm gì, vậy chúng ta cùng đến Mã tổ miếu phát thệ. Nếu ngươi nói dối, sẽ không được chết tử tế, bị trời đầy sét đánh, ngũ lôi oanh đính, ngũ mã phân thây, rơi xuống mười tám tầng địa ngục!
Quách Vũ kinh hoảng lập bập:
- Không, ta không đi, ta không muốn bị ngũ lôi oanh đính! Không muốn!
Dương Cảnh Thiên nói:
- Mọi người thấy đấy, đây là có tật giật mình.
Quách Lân nhìn thấy, tức tới hộc máu, chửi mắng Quách Vũ:
- Ngươi cái đồ con cái bất hiếu này, đồ con hoang! Ta đánh chết mi!
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đánh chết hắn cũng chẳng có tác dụng gì. Quách lão gia, đây là mạng người đó!
Quách Vũ run giọng:
- Con không có...
“Bốp!” Quách Vũ còn chưa dứt lời, Quách Lân đã hung dữ giáng cho hắn một bạt tai, nổi giận quát:
- Đều là thứ con bất hiếu ngươi gây ra chuyện tốt. Mi còn dám nói, ta sẽ đánh chết mi!
Quách Vũ hoàn toàn không dám lên tiếng nữa. Quách Lân quay đầu nhìn Dương Cảnh Thiên, trấn định lại, bảo trì phong độ của mình rồi nói:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng có làm loạn. Chuyện này dù sao cũng là việc của Quách gia ta, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Lão Tử giết con cũng là phạm pháp, huống chi người con ngươi giết không phải là cháu ngươi! Hà Hoành, ông chẳng lẽ không đòi lại công đạo cho con gái ông sao!
Hà Hoành là phụ thân Hà Trác Phương, ông ta nghe thấy Dương Cảnh Thiên nói như vậy, phẫn nộ thét:
- Quách Lân, ngươi trả lại con gái ta!
Trong ánh mắt nôn nóng, Mạc lão gia truyền mật âm hỏi Dương Cảnh Thiên:
- Tiểu tử, màn kịch ngươi dựng nên sẽ diễn tiến như thế nào?
Dương Cảnh Thiên đắc ý truyền âm đáp lại:
- Sư phụ, đây là Cảnh Thiên đấu trí với cha con Quách gia, vì dân duy trì chính nghĩa!
Cơn phong ba đầu tiên của Kim Sa thôn, vì sự xúc động của Dương Cảnh Thiên đã bộc phát.
Giang Hồ Hữu Ngư
Tác giả: Trà Diệp Diện Bao
Chương 9: Vi dân tác chủ
Dịch: Long Nhất
Biên dịch: Long Nhất
Biên tập: chudu
Nguồn: hoanguyettaodan
Quách Lân thấy Hà Hoành truy vấn mình, thật khó tránh thoát, bèn lớn tiếng nói với Dương Cảnh Thiên:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi muốn thế nào?
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng mỉm cười hỏi ngược lại:
- Quách lão gia, ông nói vậy sai rồi. Không phải là ta muốn thế nào, mà là ông nên làm như thế nào?
Quách Lân đè nén cơn giận hỏi:
- Ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?
Dương Cảnh Thiên nói lớn:
- Nếu Quách lão gia đã hỏi ý kiến Dương Cảnh Thiên ta, ta