
Giang Hồ Hữu Ngư
Tác giả: Trà Diệp Diện Bao
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 322100
Bình chọn: 10.00/10/210 lượt.
y. Hắn nhảy xuống đầm vung quyền vào một con cá trắng rất lớn, dài phải hơn một thước. Con cá đó mặc dù rất linh hoạt nhưng gặp phải Dương Cảnh Thiên xuất thủ, cũng chỉ đành chấp nhận số mạng đen.
Bắt được con cá lớn, Dương Cảnh Thiên dùng cành cây nhọn mổ bụng cá, rửa sạch bộ lòng, lại tìm thêm củi khô, móc trong người ra hỏa đao, hỏa thạch, bùi nhùi nhóm lửa, nướng cá.
Không lâu mùi mỡ thơm tỏa ra tứ phía, món cá nướng đã chín. Chỉ nghe Hà Trác Phương tỉnh dậy khen:
- Thơm quá!
Dương Cảnh Thiên hưng phấn mang con cá tới trước mặt Hà Trác Phương cười:
- Bảo bối, mau ăn bữa sáng của chúng ta thôi.
Hà Trác Phương ăn một miếng, cảm giác thịt cá vào miệng thật thơm mềm, tựa hồ trước giờ chưa từng nếm qua món ngon như vậy, không khỏi ca tụng:
- Ngon quá! Cảnh Thiên, chàng cũng ăn đi.
Vừa nói vừa đưa cho Dương Cảnh Thiên cắn một miếng. Hai người kẻ ăn người đút, trong một lát, con cá lớn đã bị ăn sạch sẽ.
Hà Trác Phương nhìn xung quanh nói:
- Cảnh Thiên, chỗ này có thú vật và cá, lại có hoa quả, thậm chí có thể trồng trọt, là là nơi ẩn cư lánh đời rất tốt. Bây giờ cái thiếu duy nhất chính là một ít dụng cụ cùng chăn màn để sinh hoạt hàng ngày.
Dương Cảnh Thiên tiếp:
- Còn có phòng ốc, bằng không lúc trời mưa, chúng ta ngủ chỗ nào.
Hà Trác Phương gật đầu gợi ý:
- Sơn động bên kia cũng được, chúng ta có thể dựng lên một chỗ ở.
Dương Cảnh Thiên đáp:
- Đã như vậy, ta ra ngoài lấy chăn màn về, sau đó chúng ta chúng ta sẽ sống ở đây được rồi.
Hà Trác Phương gật đầu:
- Như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng thiếp chỉ sợ...
Dương Cảnh Thiên an ủi:
- Nàng sợ Quách Lân bọn chúng gây bất lợi với chúng ta?
Hà Trác Phương đáp:
- Cái đó thiếp lại không sợ. Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chàng. Thiếp lo cái khe vực đó, chàng bay đi bay về, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...
Dương Cảnh Thiên khẽ cười:
- Bảo bối của ta, cái này nàng có thể yên tâm lớn, tuyệt đối không có tình huống vạn nhất với nhất vạn xuất hiện.
Dước sự căn đi dặn lại của Hà Trác Phương, Dương Cảnh Thiên phi thân trở về Kim Sa thôn. Vừa mới xuyên ra khỏi rừng rậm đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội, tiếp đó ở trước mặt lao ra mấy đại hán.
- Dương Cảnh Thiên, ngươi mau đứng lại!
Người cầm đầu không ngờ là quản gia Quách Trấn của Quách gia. Quách Trấn vào khoảng ngoài bốn mươi, mõm nhọn mặt khỉ, vừa nhìn đã biết chẳng phải là dạng người tốt đẹp gì.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, hỏi vặn:
- Quách đại tổng quản, ta chẳng phải là người hầu của Quách gia các ngươi, không có thói quen nghe ngươi ra lệnh.
Quách Trấn lớn tiếng ngạo mạn:
- Chỉ cần ngươi còn là cư dân của Kim Sa thôn, sẽ phải chịu sự cai quản của lão gia nhà ta, ai bảo lão gia nhà chúng ta là trưởng thôn nơi đây chứ.
Dương Cảnh Thiên nhếch mép:
- Thật chứ? Thôn trưởng muốn giảng quy củ, khi nào mới đến lượt ngươi con cẩu này sủa loạn ở đây.
Quách Trấn vừa nghe, nổi giận đến run cả người, thét lớn:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi đừng có đắc ý, mau đưa nhị thiếu nãi nhà chúng ta ra đây.
Dương Cảnh Thiên cười lạnh nói:
- Nực cười, nhị thiếu nãi nhà các ngươi thì có quan hệ gì tới Dương Cảnh Thiên ta?
Quách Trấn đáp:
- Có người chính mắt trông thấy ngươi bắt nhị thiếu nãi của chúng ta đưa đi.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả:
- Mọi việc đều phải nói tới chân bằng thật cứ. Quách đại tổng quản, ngươi không thể bỏ qua sự thật.
Quách Trấn cười lạnh:
- Chỉ sợ lần này ngươi muốn chối cũng không nổi đâu, bắt nó lại!
Quách Trấn ra lệnh một tiếng, hai người vung tay vọt lên, định bắt Dương Cảnh Thiên trói lại.
“a...a...” Hai tiếng kêu thảm đầy thống khổ vang lên, chỉ thấy hai đại hán đó đang giãy dụa thống khổ trên mặt đất, một gã máu mũi ròng ròng, gã kia răng rụng lả tả, hai má sưng vù chẳng khác gì đầu heo.
Không ai thấy Dương Cảnh Thiên xuất thủ như thế nào, càng không ai biết hắn ra tay thế nào.
Hai gã đại hán đó không phải là không muốn né tránh hoặc phản kích, mà căn bản là không có cách nào ra tay.
Quách Trấn kinh hãi, run giọng quát:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi muốn tạo phản à?
Dương Cảnh Thiên nhếch miệng:
- Còn ai muốn thử chút không?
Quách Trấn thét:
- Bắt lấy nó, tất cả cùng lên!
Sáu gã đại hán còn lại rút đao, côn cùng nhào về phía Dương Cảnh Thiên.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Sáu tiếng quyền đầu đập vào da thịt vang lên rõ ràng. Sáu gã đo đất, lần này sáu gã càng thống khổ tới mức chẳng thể kêu nổi, chỉ có thể đau đớn rên rỉ...
Quách Trấn run run hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Cảnh Thiên tóm lấy thân hình gầy nhỏ của Quách Trấn buông lời:
- Đánh nhau, từ trước tới nay ta chưa hề sợ qua. Đi! Dẫn ta đi gặp lão gia nhà các ngươi!
Quách Trấn nào dám nói một từ “Không” chỉ có ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Dương Cảnh Thiên làm loạn như vậy, người toàn thôn đều xôn xao. Bình thường Dương Cảnh Thiên và Đại Cẩu bọn họ đánh nhau, mọi người đều chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này lại khác, người Dương Cảnh Thiên đánh ngã là tám đại hộ viện của Quách gia.
Trước cổng chính Quách gia, toàn thôn hơn năm trăm người đang tụ