The Soda Pop
Giang Hồ Hữu Ngư

Giang Hồ Hữu Ngư

Tác giả: Trà Diệp Diện Bao

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322124

Bình chọn: 8.5.00/10/212 lượt.

sẽ thay cư dân Kim Sa thôn nói vài câu.

Lúc này, Dương Thuận kéo kéo Dương Cảnh Thiên, nhắc nhở:

- Nhi tử, không phải khách khí với hắn, hãy tranh thủ cho nhà chúng ta chút lợi ích!

Dương Cảnh Thiên mỉm cười đáp:

- Phụ thân yên tâm đi, lần này sẽ cho cha hài lòng.

Dương Cảnh Thiên hắng giọng, lớn tiếng nói:

- Các vị thôn dân, ta biết mọi người đánh cá cày ruộng dưới nắng thiêu mưa quất rất cực khổ, vì là chúng ta cực khổ nên đổi lại lương thực đều rất giá, đúng vậy không?

“Đúng!” Hàng trăm thôn dân đồng thanh đáp lại, quang cảnh cực kỳ hùng tráng.

Dương Cảnh Thiên tiếp tục:

- Kim Sa thôn vốn là nơi chúng ta đời này qua đời khác sinh sôi nảy nở, mảnh đất này thuộc về từng con người Kim Sa thôn, đúng vậy không?

“Đúng!” Cư dân lại đồng thanh hưởng ứng.

Dương Cảnh Thiên tiếp:

- Nhưng hơn chục năm trước Quách gia đến đây, bất thần dùng thủ đoạn ti bỉ đoạt lấy đất đai của chúng ta. Bọn họ không cày cấy, không đánh cá nhưng lại ăn ngon mặc đẹp hơn chúng ta. Vì cái gì? Bởi vì hắn cướp đoạt thành quả lao động của chúng ta, dùng thủ hạ lấn áp chúng ta.

Quách Lân cả giận lớn tiếng:

- Dương Cảnh Thiên, ngươi đặt chuyện. Tổ tiên các ngươi thiếu nợ đem đất đai bán cho chúng ta, chúng ta mời các ngươi cày cấy đánh cá thôi.

Dương Cảnh Thiên vặn:

- Bán cho ngươi! Là các ngươi cướp lấy thì có. Hơn nữa, tổ tiên ta bán đất cho ngươi, cha ta và ta không có đồng ý, vốn dĩ cũng không có chứng cứ. Mảnh đất này thuộc về mỗi người sinh sống ở đây. Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta cày cấy cho ngươi? Hơn nữa chúng ta đã cày cấy cho Quách gia các ngươi bao nhiêu năm như vậy, mọi nợ nần đều đã trả hết.

Lâm Hạo dẫn đầu hô lớn:

- Đúng! Kim Sa thôn là của chúng ta. Chúng ta phải lấy lại đất đai của mình! Lâm Hạo dẫn đầu hô lớn.

Toàn thể cư dân đồng loạt hô vang:

- Phản đối áp bức bóc lột!

- Trả lại đất đai!

Quách Lân hắc hắc cười lạnh một tràng:

- Lũ cá thối các ngươi, muốn tạo phản à? Không có chút cơ hội nào đâu!

Dương Cảnh Thiên đáp:

- Nếu ngươi không trả đất đai lại cho mọi người, chiếu theo quy định trong thôn sẽ phải bắt con trai ngươi nhét vào rọ lợn.

- Nhét vào rọ lợn! Nhét vào rọ lợn!

Dương Cảnh Thiên bây giờ đúng là nhất hô bách ứng. Quách Lân thầm nghĩ, tiếp tục loạn thế này nữa, Quách gia khó có thể yên lành. ‘Cầm tặc tiên cầm vương’. chỉ cần bắt được tên Dương Cảnh Thiên này, xem lũ thôn dân này còn ai dám gây loạn!

Lúc này Quách Lân hạ quyết tâm, đứng ra nói:

- Các vị thôn dân, các người nhất thời bị Dương Cảnh Thiên bịt mắt, ta không trách mọi người. Nhưng nếu cứ như thế này, đừng trách lão phu không khách khí.

Đám thôn dân vừa nghe tức thì im bặt. Quả thật, Quách gia hoành hành ở Kim Sa thôn đã mười mấy năm, không phải một mình Dương Cảnh Thiên có thể ứng phó. Những người nhát gan sợ chuyện bắt đầu lùi bước. Những người gan lớn, tuy không dám lên tiếng nhưng cũng giữ thái độ chờ xem.

Quách Lân thấy đe dọa có hiệu quả nên đắc ý nói:

- Dương Cảnh Thiên, thức thời thì quay trở về cho ta.

Dương Cảnh Thiên đáp:

- Hắc, lão tử chẳng dễ bị dọa đâu, chỉ bằng mấy tên vô dụng trong tay ngươi mà muốn đe dọa ta à!

Quách Lân cả giận quát:

- Tiểu tử, ngươi được lắm, rượu mời không uống uống rượu phạt!

Dương Thuận thấy vậy vội vàng giữ con trai, e ngại:

- Con trai nghe ta, chúng ta đi thôi, Quách lão đầu này khó chơi lắm!

Dương Cảnh Thiên nói:

- Cha còn chưa trải qua, sao lại biết là khó chơi!

Nói rồi không để ý đến lời khuyến cáo của phụ thân, cao giọng nói với Quách Lân:

- Lão đầu, phóng rắm tới đây, để thiếu gia ta lĩnh giáo một chút.

Quách Lân thét lớn một tiếng :

- Các ngươi đánh nó!

Toàn bộ hộ vệ Quách gia hùng hổ xông lên. Hai mươi tám thanh tiêm đao như bầy ong tràn đến, mục tiêu chỉ có một, chính làm muốn bắt Dương Cảnh Thiên lại. Ánh đao loang loáng, sau khi rời vỏ, hàn khí bức ra khiến người không khỏi lạnh lưng.

Đám thôn dân bắt đầu dao động. Kẻ nhát gan đã tránh ra xa xa, kẻ lớn mật cũng không dám ở gần, càng không có người muốn đứng ra nói giúp. Mọi người đều trở thành người xem. Tất cả đều rất đồng tình với Dương Cảnh Thiên nhưng bọn họ cũng quý trọng tính mạng của mình. Không ai tin rằng Dương Cảnh Thiên còn có đường sống dưới hai mươi tám thanh tiêm đao.

Không nghi ngờ gì nữa, việc này chẳng khác gì khó như lên trời.

Chỉ có một người tràn ngập niềm tin với Dương Cảnh Thiên, Mạc lão gia, sư phụ hắn.

Đao rất sắc bén, cũng rất nhanh, thậm chí trong lúc chém xuống có thể nghe được thanh âm xé gió rõ ràng.

Dương Cảnh Thiên xích thủ không quyền, vào một khắc trước khi hai mươi tám thanh tiêm đao cùng chém xuống. Tất cả mọi người đều chứng kiến cơn giận dữ của Dương Cảnh Thiên. Mắt hắn đột nhiên trở nên rực cháy, khuôn mặt hắn trở nên rực cháy, thậm chí toàn thân hắn cũng trở nên rực cháy. Hắn giống hệt như đang bốc cháy vậy

Ngọn lửa nóng rực xuyên qua hàn khí do đao quang mang lại. Lúc này, mọi người đều nghe thấy một tiếng rống giận dữ của Dương Cảnh Thiên.

- Hỏa diễm trảm!

“Hỏa-diễm-trảm!” như một lưỡi lửa xẹt ngang bầu trời như chia cả thin