
ười từng trải nhưng thị cũng không khỏi ngượng ngùng, né tránh cười:
- Đừng làm nhộn nữa! Nhân gia phía dưới đã sưng đỏ rồi!
Lúc này, từ chỗ sâu trong rừng cây truyền ra một trận âm thanh lớn, thỉnh thoảng có người nói:
- Ta xem thấy bọn nó đang ở gần đây, chắc gần ven bìa rừng.
- Mọi người nhất định sẽ tìm thấy được đôi gian phu dâm phụ!!
- Nương theo tiếng sủa của đàn chó là trận cười lớn, tiếng chân càng lúc càng gần.
Dương Cảnh Thiên do nội công thâm hậu, cảm giác được không dưới ba mươi người cùng hơn bảy mươi con chó săn tới gần. Vì vậy tay phải ôm lấy Hà Trác Phương nói nhỏ:
- Không tốt, có người tới bắt chúng ta.
Hà Trác Phương cả kinh nói “có phải là gia đinh của Quách gia không?”
Dương Cảnh Thiên cả kinh nói “Kim Sa thôn ngoại trừ Quách gia, ai có thể nửa đêm canh ba có thể huy động nhiều người như vậy.”
Hà Trác Phương nói “bọn họ tìm thấy ta chưa?”
Dương Cảnh Thiên nói “ta thấy tám phần là bọn quỷ của Quách gia.”
Hà Trác Phương nói “chúng ta bay giờ phải làm sao bây giờ?”
Dương Cảnh Thiên nói “chúng ta trước hết trốn đi đã.” Dương Cảnh Thiên tức khắc ôm lấy Hà Trác Phương nhanh chóng bay đi.
Hà Trác Phương vạn lần không thể nghĩ Dương Cảnh Thiên lại có thân pháp nhanh đến như vậy, việc sau càng làm nàng giật minh hơn, Dương Cảnh Thiên thi triển kinh công tại ngọn cây thi triển kinh công bay vọt đi về phía sau, Hà Trác Phương thực sự kinh ngạc, thần tiên hạ phàm mà thấy còn muốn kinh ngạc.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười ôm chặt Hà Trác Phương nói “ta nói rồi, ở Kim Sa thôn này chỉ có ta là người trong mộng của nàng, cho nàng hạnh phúc!”
Hà Trác Phương ôm lấy Dương Cảnh Thiên, nói “thiếp tin tưởng.” Khẩn trương nhắm mắt lại. Tại trong lòng ngực tình nhân hửng thụ cảm giá hạnh phúc.
Mặc dù Dương Cảnh Thiên bay rất nhanh, nhưng Kim Sa thôn thật không lớn, tầm uống một chén trà. Dương Cảnh Thiên ôm Hà Trác Phương bay tới giếng trời Kim Sa.
Đó là một cái giếng sâu không thấy tận cùng, là vết tích của trận động đất hai mươi năm trước tạo thành, cũng chính chỗ này là nơi phân cách mọi liên hệ Kim Sa thôn với bên ngoài.
với người dân Kim Sa thôn đây là nơi không thể vượt qua, như ý trời muốn biến Kim Sa thôn thành nơi thế ngoại đào viên.
phía trước là tuyệt lộ, nhưng mặt sau có địch nhân truy sát.
Kể cả tiếng chó sủa lẫn tiếng cười cuồng ngạo, Hà Trác Phương đều có thể nghe thấy, đối với sự yên lặng nơi đây quả thực chói tai.
“tuyệt lộ!?” Hà Trác Phương thảm thiết nói.
“trên đời vốn dĩ không có tuyệt lộ.” Dương Cảnh Thiên nhàn nhạt mà nói
Hà Trác Phương sửng sốt nói “chẳng lẻ chúng ta lại có thể quay đầu?”
Dương Cảnh Thiên nói “Trác Phương, nếu chúng ta không thể chạy thoát, nàng có muốn nhảy xuống nơi này cùng với ta không!”
Hà Trác Phương ngơ ngác nhìn Dương Cảnh Thiên, trong lòng một trấn kinh một trận, trong mắt có vết nướt mắt, tuy vậy vẫn khẳng định nói “thiếp nguyện ý.”
Dương Cảnh Thiên ôm lấy người ngọc vào lòng nói ”vì những lời này, ta quyết không không phụ lòng nàng. Trác Phương chúng ta sẽ không chết đâu.”
Hà Trác Phương trong lòng ngực của Dương Cảnh Thiên, nói “Hố sâu đối diện, chính là chỗ thông tới thế giới bên ngoài, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy từ đây!”
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói “đối diện chính là chỗ thông tới bên ngoài? Như thế nào cho tới giờ không ai nói với ta điều này, đối diện không phải là núi non trùng điệp mà?”
Hà Trác Phương nói “ngươi không biết, tại chỗ núi non trùng điệp đó có con đường nhỏ, kéo dài tới thế giới rộng lớn bên ngoài.”
Dương Cảnh Thiên nói “Nàng vẫn nhìn về thế giới bên ngoài?”
Hà Trác Phương gật đầu nói “thiếp vẫn nhìn về nơi đó.”
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói “nay nàng gặp được ta tuyệt đối là hạnh phúc lớn nhất đời.”
Hà Trác Phương không giải thích, khó hiểu nhìn Dương Cảnh Thiên, chỉ nghe Dương Cảnh Thiên ấm áp nói “bởi vì đêm nay ta sẽ mang nàng bay qua thiên giản, du ngoạn thế giới bên ngoài!”
Hà Trác Phương cả kinh nói “chàng có thể bay?”
Dương Cảnh Thiên nói “đúng vậy, ít nhất bay qua thiên giản sẽ không là vấn đề.’
Hà Trác Phương kinh hãi nói “hố này rộng tới mười trượng dư, dưới là vực sâu vạn trượng.”
Dương Cảnh Thiên nói “nàng nói quá, bất quá hai ta chết cùng chỗ, nàng không cần sợ hãi.”
Hà Trác Phương gật gật đầu, ôm chặt lấy Dương Cảnh Thiên, lẩm bẩm nói “qua đêm nay, bất luận là thiên đường hay địa ngục, thiếp đều nguyện ý ở cùng chàng, cùng ở một chỗ bồi