Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323242

Bình chọn: 10.00/10/324 lượt.

n-tín

hầu Lý Thân. Phái Hoa-lư giòng dõi Cao-cảnh hầu Cao Nỗ.

Thiều Hoa hỏi:

– Sư huynh, thế Phục ngưu thần chưởng là võ công của Văn-lang sao?

Trịnh Quang gật đầu:

– Đúng! Phong-châu song quái là người của phái Tản-viên, mà phái Tản-viên là đời sau của Sơn Tinh.

Phạm Bách hiểu ra giải thích:

– Vậy thì ta hiểu rồi. Phục ngưu thần chưởng là võ học trấn sơn của

Văn-lang, nhưng nay đã thất lạc. Song-quái chỉ học được có vài chiêu,

nên khi Kỳ sử dụng là chúng biết ngay. Có lẽ chúng bắt Kỳ để tìm hiểu

xem có liên hệ gì với phái Tản-viên không, hoặc để tra hỏi tìm lại võ

học phái họ đã mất. Cháu yên tâm, Đào Kỳ không gặp nguy hiểm đâu. Có

điều lạ lùng là tại sao Kỳ lại biết võ công phái Tản-viên. Này Thiều

Hoa!

– Dạ, cháu nghe.

– Ngoài sư phụ, sư mẫu ra, Kỳ có học võ với ai nữa không?

Thiều Hoa nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Có! Tiểu sư đệ học văn với Nguyễn Thành Công tiên sinh. Nhưng Trần

tiên sinh không biết võ, thì làm sao mà dạy tiểu sư đệ được? Có điều

trong tất cả các đệ tử học văn của tiên sinh thì tiểu sư đệ được cưng

nhất. Tiên sinh thường dẫn tiểu sư đệ dạo chơi núi Nghi-sơn, Biện-sơn,

và nhất là đền thờ An Dương vương với Mỵ Châu. Có lần tiên sinh thấy

chiếc áo quàng trên tượng Mỵ Châu cũ quá, tiên sinh về mướn người may

một cái áo lông ngỗng mới thay vào, và cất cái áo cũ đi.

Phạm Bách đập tay đánh chát một cái la lớn:

– Có thể là ông ấy!

Thiều Hoa hỏi:

– Bác muốn nói là ai?

– Ta muốn nói chính ông thầy đồ đó đã dạy chiêu Phục ngưu thần chưởng cho tiểu sư đệ cháu.

Trịnh Quang lắc đầu không phục:

– Sư bá dạy sai rồi, nếu Nguyễn Thành Công tiên sinh là cao nhân phái

Tản-viên thì sư phụ cháu đã biết mặt, làm sao ông có thể giả làm thầy đồ được?

Thiều Hoa nói:

– Vừa rồi Song-quái bắt tiểu sư đệ đi, chúng mang cả cây trượng của Cao Cảnh hầu đi rồi.

Phạm Bách gật đầu:

– Cây trượng ấy là của vua Hùng, lúc Cao Nỗ đánh chiếm nước Văn-lang thì lấy được. Sau ngày Cao tướng quân tuẫn quốc, gậy vẫn được để thờ ở đền

cho đến nay.

Chiều hôm ấy đoàn người đi đến địa phận Hoa-lư. Đang đi thì gặp bảy kỵ

mã, họ trang phục theo lối quan binh người Hán. Nghiêm Sơn dẫn đầu đoàn

kỵ đó. Từ đằng xa, thấy Thiều Hoa, chàng đã xuống ngựa đứng bên đường

chào:

– Quế-lâm Nghiêm Sơn kính chào Phạm tiên sinh và Hoàng cô nương.

Phạm Bách thấy chàng không có ác ý, còn sáu đồng bọn dừng ngựa đứng xa xa. Oâng yên tâm. Ông kinh ngạc tự nghĩ:

– Tên Hán này là bạn thân của vua Quang Vũ nhà Hán, tước phong tới Lĩnh

Nam công Bình-nam đại tướng quân. Uy quyền bao trùm sáu quận Lĩnh-nam.

Bình thường ta muốn gặp một viên huyện uý, huyện lệnh cũng còn khó hơn

bắc thang lên trời. Mà huyện uý, huyện lệnh đối với Lĩnh-nam công thì

như hạt vừng, hạt đậu so với trái núi. Bây giờ y lại khách sáo với ta

thế này thì thực là kỳ lạ.

Ông chắp tay hành lễ:

– Tên nhà quê Phạm Bách xin kính cẩn ra mắt Bình-nam đại tướng quân.

Nghiêm Sơn liếc nhìn Hoàng Thiều Hoa, thấy nàng nháy mắt hai lần. Chàng

đoán ra Thiều Hoa có điều gì muốn nói riêng với chàng. Chàng hướng vào

Phạm Bách:

– Phạm tiên sinh! Tiên sinh cho vãn bối đi cùng đường cho vui được chăng?

Phạm Bách nói:

– Chúng tôi là người làm ăn buôn bán, được Quốc-công đi chung, thì còn gì hân hạnh hơn nữa!

Đoàn người của Nghiêm Sơn xuống ngựa, cùng đi bộ theo Phạm Bách. tới một mỏm núi, thì ngồi lại nghỉ mệt.

Thiều Hoa nói với Nghiêm Sơn:

– Lâu ngày quá tôi không cỡi ngựa. Tướng quân có thể cho tôi mượn ngựa cỡi trong chốc lát được không?

Nghiêm Sơn cảm thấy người lâng lâng như bay lên mây:

– Nếu cô nương muốn, thì tôi xin tặng cô nương con ngựa này.

Chàng dắt con ngựa của mình lại bên Thiều Hoa.

Thiều Hoa e dè:

– Ngựa của tướng quân là tuấn mã, nó chỉ nghe lời chủ thôi, xin tướng quân chỉ cho tôi cách điều khiển, thì tôi mới dám cỡi.

Nghiêm Sơn nói:

– Được, cô nương cứ cỡi nó. Tôi sẽ cỡi con ngựa khác chạy theo cô nương, nếu nó dở chứng, tôi bắt nó phải ngoan ngoãn.

Thiều Hoa nháy mắt hai cái. Nghiêm cho rằng nàng có tình ý với mình,

muốn hẹn nhau chỗ vắng tình tự. Người chàng như muốn bay lên mây. Thiều

Hoa thét lên một tiếng thảnh thoát, uốn mình phi thân lên ngựa, lưng

nàng uốn cong coi rất ngoạn mục. Nàng ra roi cho ngựa chạy vào ven rừng. Nghiêm Sơn phi ngựa theo. Đến một khúc quanh, Thiều Hoa đi chậm lại,

Nghiêm Sơn cho ngựa đi song song với nàng.

Thiều Hoa hỏi:

– Nghiêm đại ca, tôi hỏi thực đại ca một điều, trong bọn mười người

chúng tôi có ai là người của đại ca gài vào làm gian tế không?

Nghiêm Sơn đáp:

– Không, không có một người nào cả. Nếu có thì là của phủ Tế– tác Cửu-chân hoặc Giao-chỉ.

Thiều Hoa nói:

– Nếu vậy thì tốt quá. Tôi muốn nhờ đại ca một việc, không biết đại ca có dám làm không?

Nghiêm Sơn bị khích, máu nóng nổi dậy, nói:

– Trên đời này chỉ có hoàng đế Đại Hán là tôi nhường bước thôi. Còn tôi

há sợ gì ai? Cô nương sai bảo gì tôi xin làm hết sức mình.

Thiều Hoa nói:

– Đại ca biết tiểu sư đệ Đào Kỳ của tôi chứ?

– Có, y thực là dễ thương, tôi muốn hỏi cô nương, y đâu rồi?

– Y bị Phong-châu song quái


Old school Swatch Watches