ã như
cô, thì làm sao có thể là trộm cướp được? Tới khi tôi đối chưởng với sư
thúc cô, tôi thấy võ công ông rất cao. Tôi đối thoại với sư mẫu cô
nương, thì tôi biết mình bị lừa hoàn toàn. Tôi hối hận bao nhiêu, thì
giận thái thú Nhâm Diêm bất nhiêu. Bây giờ thì chỉ có cách, tôi tự trở
lại với vai trò nghĩa hiệp, trừ Nhâm Diêm, đưa người khác lên thay. Còn
Phong-châu song quái, tôi sẽ tìm một chỗ khác cho họ cai trị. Tôi sẽ
cùng cô nương đi tìm Đào, Đinh tiên sinh tạ lỗi, rồi mời người trở về
trang ấp như cũ... Hà, một đời Nghiêm Sơn nghĩa hiệp, mà nay đi trợ ác
đánh người đồng đạo, thì còn gì là “nghĩa” nữa.
Thiều Hoa lắc đầu:
– Liệu Kiến Vũ hoàng đế có chịu như vậy không?
Nghiêm Sơn thở dài:
– Với võ công của tôi, trong đêm tối, tôi giết thái thú Nhâm Diêm bí
mật, thì ai mà trách được? Ví dầu Kiến Vũ hoàng đế có biết, người cũng
phải chịu.
Hai người đang trò chuyện, có tiếng quát:
– Ai?
Nghiêm Sơn đáp:
– Ta đây!
Trong bóng tối, có sáu người nữa bước ra chấp tay hành lễ:
– Chúng tôi đợi Quốc-công đã lâu.
Nghiêm Sơn chỉ sáu người giới thiệu:
– Hoàng cô nương, tôi giới thiệu với cô sáu vị đây nổi danh là Hợp-phố
lục hiệp. Các vị cùng sang Lĩnh-Nam với tôi. Sáu vị đều làm việc tại phủ Lĩnh Nam, nên cùng đi chung.
ThiềuHoa cúi đầu chào:
– Thì ra sáu vị đã nổi tiếng về nhân nghĩa ở đất Hiệp-phố. Các vị cùng là người Lĩnh Nam như tôi cả.
Hiệp-phố nhất hiệp Lưu Nhất Phương nói:
– Chúng tôi cũng bị mắc mưu Nhâm Diêm như Quốc-công. Mong cô nương không trách phạt là may.
Nghiêm Sơn phất tay:
– Chúng ta đi.
Tới một sườn núi cao vời vợi, Nghiêm Sơn nhìn lên rồi phất tay, lập tức
một người rút trong bọc ra ba mũi tên, châm lửa bắn lên trời.
Sau mấy khắc, trên sườn núi cũng bắn xuống năm mũi tên lửa. Tiếp theo Phong-châu song quái chạy xuống như bay.
Vũ Hỷ chắp tay:
– Tiểu nhân là Vũ Hỷ xin tham kiến Quốc-công.
Nghiêm Sơn nói:
– Tôi có một việc muốn thương lượng với Vũ lạc hầu.
Vũ Hỷ khúm núm mời:
– Xin mời Quốc-công cùng các vị thượng sơn.
Đoàn người theo các bậc đá leo lên núi. Đúng 80 bậc thì tới cửa một cái
hang thiên nhiên. Cửa hang bằng gỗ mở rộng, bên trong đèn đuốc sáng
choang, trang trí như một đại sảnh lớn.
Song-quái mời Nghiêm Sơn ngồi rồi nói:
– Chúng tôi tiếp được tin Quốc-công cùng các huynh đệ trong phủ Tế-tác
quang lâm, nên đã chuẩn bị tiệc sẵn để kính mời, gọi là lấy thảo.
Vũ Hỷ rót rượu vào chén từng người một:
– Đây là rượu chuối, chuối vùng này có tiếng thơm ngon. Hàng năm chúng
tôi để cho chuối chín cây, sau đó mới ướp men làm rượu. Men, chuối ướp
trong một thùng bằng gỗ rồi bỏ xuống đáy khe suối. Sau sáu tháng hấp thụ thuỷ khí thiên nhiên, lấy lên uống ngon lắm.
Tiệc đã bày ra, Vũ Hỷ mời Nghiêm Sơn vào ngồi chủ toạ, còn thứ đến Thiều Hoa và những người tuỳ tùng. Còn vợ chồng y thì ngồi vào địa vị chủ
nhân để bồi tiếp.
Vũ Hỷ rót rượu cho Nghiêm Sơn:
– Đã có rượu chuối, thì phải có đồ nhắm đặc biệt. Vùng núi này nổi tiếng nhiều ong mật. Trứng ong đẻ vào từng lỗ của tổ, khi lớn lên gần đến
ngày mọc cánh thì gỡ ra, những con nhộng này vừa béo, vừa thơm, ăn vào
có thể chống được nọc độc của sâu bọ, rắn rết. Chỉ cần bỏ nhộng vào chảo với mấy muỗng mỡ, rang lên cho vàng là ngon tuyệt.
Nhộng ong quả nhiên thơm và ngon. Thiều Hoa không biết uống rượu, nàng
phải nhân Song-quái nhìn đi, đổi chén với Nghiêm Sơn. Rượu được vài
tuần, Vũ Hỷ hỏi:
– Thưa Quốc-công, các vị huynh đệ có thể tin được không?
Nghiêm Sơn gật đầu:
– Họ đều là chân tay của tôi cả. Chúng tôi coi nhau như huynh đệ.
Vũ Hỷ hân hoan nói:
– Theo tiểu nhân biết, thì đất Lĩnh Nam này có hai mối lo. Một là các di tộc của đám tướng sĩ bại trận thời Aâu-lạc, đa số tập trung ở vùng
Cửu-chân, Lục-hải, Việt-thường. Trong đó đáng lo nhất là “Cửu-chân cửu
gia” tức chín trang. Nhờ tài thao lược của Quốc-công thì năm gia trang
đã quy phục với Hán, còn hai gia trang tiểu nhân đã dùng kế khích bên
này, bên kia, để năm nhà thù hằn hai nhà còn lại. Cuối cùng hai trang
Đào, Đinh quan trọng hơn cả, thì một trận chúng ta đã quét sạch. Vùng
Long-biên thì phái Long-biên thế lực cực mạnh. Chưởng môn Nguyễn Trát
tuy có danh, mà không có thực tài. Lúc nào y cũng sợ sư bá, sư thúc trở
lại kiếm chuyện, dành ngôi. Phái Sài-sơn có tám vị Thái-bảo, chỉ có đức
mà không có lực thì cũng chẳng làm gì. Phái Tản-viên của chúng tôi thì
Đặng Thi Sách chỉ là con đom đóm bên cạnh mặt trời của thái sư thúc Lục
trúc tiên sinh Lê Đạo Sinh. Hoa Lư người đông, thế mạnh, mới thực là
điều đáng sợ.
Nghiêm Sơn hỏi:
– Theo ý Vũ tiên sinh thì nên làm gì bây giờ?
– Võ công vùng Giao-chỉ, Cửu-chân, Nhật Nam vốn có hai giòng: Giòng
Văn-lang và giòng Âu-lạc. Thục Phán đánh vua Hùng lập ra Âu-lạc. Bây giờ các phái Sài-sơn, Tản-viên thuộc Văn-lang. Phái Long-biên, Cửu– chân,
Hoa-lư thuộc Âu-lạc. Cả hai giòng đều muốn phản Hán phục Việt. Chúng ta
không cần làm gì hết, chỉ cần đứng giữa khiêu khích cả hai bên chém giết nhau. Chúng ta làm ngư ông thủ lợi.
Nghiêm Sơn gật đầu:
– Nhân huynh thực là người đởm lược, mưu kế viễn