Old school Easter eggs.
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 10.00/10/507 lượt.

iên tôi còn giận lắm chứ, nhưng thấy trên khay ngoài ly nước cam còn mẩu giấy nhớ be bé, liền tò mò mà dậy.“Em uống nước cam có nhiều vitamin C sẽ làm em tỉnh táo, tốt hơn em dùng cà phê.”Tôi hé hé cửa nhìn ra phòng khách thấy anh đang chăm chú xem bóng đá bèn khe khẽ khép cửa vào, uống hết cốc nước cam rồi tập trung vào làm việc.Yoseob cũng hầu như chẳng bao giờ đi ngủ trước tôi cả, thường thì anh đi ngủ sau, hoặc là cả hai cùng đi ngủ. Anh thường bảo anh thức khuya quay chương trình đã quen rồi, nằm đâu anh chẳng ngủ bù được.Nghĩ cuộc sống hạnh phúc, tôi cảm thấy mình thật may mắn.End chap 32

CHAP 33 : HìNH NHư Là…

Chap 33 : Hình như là…

Minhyun không còn kiểu quan tâm đặc biệt tới tôi như ngày trước nữa, tới công ty bây giờ lại thành niềm vui vì có Anna tâm sự, tôi đặc biệt thích.

Yoseob nói : “Anh không cần cưới một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp để làm vợ, anh chỉ cần một người có thể nấu cho anh một bữa cơm mỗi khi anh về nhà, có thể nở nụ cười thật tươi, có thể chăm sóc những đứa trẻ của anh, có thể là bình yên cho anh dựa dẫm khi mệt mỏi. Như vậy là được.”

Đó là lý do vì sao anh không thích những cô gái chân dài trong showbiz bởi anh nói dù có yêu nhau đến mấy, họ cũng sẽ không lấy anh, và anh cũng không lấy họ.

Yoseob rất ít khi tâm sự, thi thoảng moi móc được gì, tôi liền in đậm vào đầu. Đến tuổi hai mươi lăm, ghi nhớ chuyện gì đó rất khó, vì vậy tất cả những gì liên quan tới người mình yêu quý lập tức phải đẩy những cái khác ra khỏi đầu để nhét vào.

Vì vậy, tôi gắng hết sức chăm sóc anh cũng như quan tâm tới bố mẹ chồng. Họ đã sinh và nuôi nấng anh để bây giờ tôi có thể dựa dẫm.

Bố chồng tôi bị đau lưng. Với một người ở tuổi năm mươi tư như ông, đau lưng là một trong số những căn bệnh thường gặp. Bố tôi còn đau lưng từ năm bốn mươi mấy tuổi. Tôi gọi điện thoại về hỏi mẹ xem nên mua thuốc gì, mẹ bày cho tôi một lúc rồi nói tốt nhất mua một ghế massage về để ông thường xuyên nằm. Mẹ còn nói Yoseob thực sự đối rất tốt, rất hiếu thảo với bố mẹ tôi ở Việt Nam. Tôi khẽ thở dài, nếu ngày trước không lấy anh, chắc bây giờ tôi ân hận nhiều lắm.

Tôi giấu Yoseob đặt mua một ghế massage loại tốt, thuê xe chở về nhà bố mẹ chồng. Ông bà đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi nhảy từ trên xe ô tô chở hàng xuống. Bây giờ tôi đã hiểu cái vui mừng của phận làm dâu, được bố mẹ yêu mến, chăm sóc và được nhìn thấy nụ cười của họ, cũng thấy phần nào như bố mẹ mình ở bên. Mẹ tôi nói sau này tôi rất sướng, giờ đã hiểu.

Tôi đang chỉ cho bố mẹ cách dùng cái ghế massage thì có điện thoại của Yoseob.

_Em không ở nhà hả?

_Có, em đang ở nhà mà.

_Anh đâu thấy em? Em trốn chỗ nào?

_Giang đang ở nhà bố mẹ. – Mẹ lên tiếng.

_Em đi gì đến? Xe máy, ô tô đều ở nhà.

_Em đi xe chở hàng đến.

_Cái gì?

_Yoseob, Giang mua cho bố cái ghế massage nên con bé tới đây. – Giọng bố vọng vào.

_Em cứ đợi đấy.

Yoseob cúp máy, tôi cười khì khì, chắc lại phóng xe về rồi.

Tôi điều chỉnh lại tư thế rồi mời bố ngồi xuống, bố nói rất thoải mái. Mẹ đứng cạnh, vỗ vỗ vai tôi.

_Yoseob đúng là thật có phước cưới được vợ hiền như này.

_Cám ơn mẹ, mẹ quá khen rồi. – Tôi cười, bố cũng cười.

Lát sau, Haeyeon về, thấy bố đang nằm trên ghế rất thoải mái bèn lay bố dậy, đòi nằm bằng được, cả nhà vang tiếng cười.

Bàn ăn vừa được dọn ra thì Yoseob về đến nơi. Anh lườm tôi cháy quần áo rồi ngồi vào bàn ăn cơm.

Ăn xong, tôi với Haeyeon dọn dẹp, xong bà chị lại tót về phòng mình. Yoseob với tôi cũng về phòng anh.

Nắng hơi xuyên qua cửa sổ, ntôi nhẹ ra kéo rèm lại, Yoseob nằm dang tay chân ra giữa giường, tôi ngồi ở mép giường, nhìn anh.

Anh vẫn nhắm mắt nói.

_Lần sau, em muốn mua gì cho bố mẹ phải hỏi anh. CHAP 33 : HìNH NHư Là… (2)_Anh mua cho bố mẹ cũng đâu hỏi em._Lại bị lộ rồi._Mẹ chẳng giấu em gì cả._Cái chính anh lo em đi xe của người lạ. – Giọng Yoseob rất nhỏ._Em đã ở Hàn Quốc gần hai năm rồi. – Tôi cười vì mỗi lần nói gì đáng xấu hổ, thái độ của Yoseob đều như vậy.Anh kéo tay tôi, nằm xuống, gối đầu tôi lên tay trái của anh, tay phải anh vuốt vuốt tóc tôi._Em lúc nào cũng khờ khạo, ai chẳng lừa, chẳng bắt cóc được.Tôi định cãi mình cũng lớn lắm rồi chứ bộ, nhưng biết anh nói vậy là anh lo lắng cho mình lắm, đành rúc đầu vào cổ anh.Nói không muốn làm anh lo lắng, thực ra, mỗi bước chân tôi đi đều khiến anh không yên tâm, là vì anh yêu tôi đó.Yoseob bảo trước khi tôi về Hàn Quốc làm dâu, mẹ tôi không nói với anh rằng hãy yêu thương tôi, đừng bỏ tôi, mẹ chỉ nói hãy chăm sóc tôi cẩn thận một chút. Anh nói vì mẹ bảo chăm sóc cho tôi nên ban đầu anh chỉ vì trách nhiệm mà quan tâm tôi vì anh nghĩ tôi khỏe mạnh vậy chắc không làm sao đâu, hơn nữa, tôi còn không thích dây dưa phiền phức người khác.Anh nói tới đó, tôi đã giơ tay nhéo vào eo anh một cái, anh oằn người rồi nói tiếp.Nhưng lâu dầu, quan sát tôi mới thấy thực sự tôi vẫn chỉ là con gái, không thể tự làm hết mọi việc. Lúc đó, trong đầu anh như thể muốn biến thành siêu anh hùng của tôi, thi thoảng giúp tôi vài việc vặt vãnh.Dần dần, giúp đỡ tôi trở thành một việc gì đó sẵn có trong tiềm thức