
ái con Volkswagen New Beetle Convertible trắng mới tinh đến đậu trước cổng công ty, đón tôi đi làm về.Bình thường buổi sáng (thực ra có mỗi một lần), Yoseob đưa tôi đến, tôi yêu cầu anh đỗ xe xa xa để tôi tự đi bộ tới công ty rồi cũng đỗ xa xa để tôi tự đi bộ ra chỗ anh đỗ xe. Lần này, anh đỗ xe ngay cổng công ty, tôi đi ra, đúng giờ tan tầm, đồng nghiệp trầm trồ hỏi thăm, tôi phát ngại (thực ra cũng có tự hào đôi chút vì ông xã tự nhiên đẹp trai quá)._Em đã bảo anh đỗ ở đằng kia rồi cơ mà. – Tôi mở cửa xe, nhìn vào._Anh chỉ muốn chứng minh cho thiên hạ thấy. – Anh hất hàm. Tôi quay lại sau thì thấy Minhyun đang lái xe ra, dừng khá gần chỗ tôi, gọi lớn “Cô gái, có muốn đi nhờ về không?”. – Em là của anh.Tôi quay lại nhìn Minhyun._Cám ơn anh, em tự về được rồi.Tôi cười méo mó, ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước cạnh Yoseob, thắt dây an toàn, anh nhếch mép như kiểu trẻ con mới thắng được trò chơi nào đó, lái xe đi.Ấu trĩ. Tôi nghĩ thầm.***Mỗi ngày, sau khi tắm xong, Yoseob lại nhàn hạ nằm xem TV. Nói ra, tôi thấy anh bận thì có bận, nhưng chỉ một thời gian thôi chứ bình thường tôi thấy anh nhàn không. Ví dụ như vài ngày anh ngủ ít làm nhiều xong anh chơi dài cả tuần, chứ như tôi, về nhà rồi trước mắt vẫn thấy công việc. Thành ra, tắm xong, tôi lại chui tót vào phòng, đóng cửa rất chặt, không cho Yoseob vào vì biết anh mà vào, kiểu gì cũng quậy phá tưng bừng, tôi không tập trung làm việc được._Em định làm gì? – Thấy tôi bước từ phòng ra, anh đang nằm gác chân lên thành ghế xem TV liền bật dậy dòm ngó tôi._Em ra lấy nước vào uống rồi dịch nốt mấy cái hồ sơ. – Tôi phụng phịu._Tên giám đốc mặt dê đó định bóc lột em hả? Cuối tuần sao cũng làm việc nữa._Em đã bảo em với Minhyun không có gì rồi mà. Mà anh đừng gọi sếp của em là mặt dê đi._Cái ánh mắt hắn nhìn em không phải là không có gì.Tôi thở dài, chép miệng. Kệ cái lý sự cùn của anh, tôi đi vào bếp, đang rót cốc nước chưa kịp uống thì thấy Yoseob ở đằng sau. CHAP 32 : HAPPINESS (2)_Mang giấy tờ với laptop ra đây, em đọc, anh gõ cho.Tôi tròn mắt nhìn anh, vẫn đang nghiêng đầu nhìn tôi tỏ vẻ có thiện chí lắm. Tôi dò xét._Anh nói thật đấy chứ?_Có ai như em không? Ông xã bảo giúp thì em nghi ngờ, không giúp em lại bảo không yêu vợ.Tôi cười khì khì, uống nước rồi chạy biến vào phòng, ôm một chồng giấy tờ linh tinh cùng cái laptop ra phòng khách. Lần này tới Yoseob ngạc nhiên._Sao… sao nhiều vậy. – Anh lắp bắp. Tôi hiếm khi thấy anh bối rối kiểu này nên bụm miệng cười._Em vẫn còn mấy chồng như này._Thật á? – Yoseob tròn mắt. Tôi lại càng cười tợn._Em đùa thôi, có mỗi hai cái, một hồ sơ, một kế hoạch tháng sau.Thế là Yoseob ngồi khoanh chân trên sofa, laptop để trên bàn uống nước, chân phải để cho tôi gối đầu, tôi cầm giấy đọc, anh đánh vào word, người bên ngoài nhìn vào thì có vẻ tình tứ nhưng thực chất thì…_Ơ, chỗ kia là “chi phí” mà, sao anh đánh là “doanh thu”? Rõ ràng hai cái khác nhau mà sao anh đánh thế?_Em đọc là “doanh thu” mà._Đâu, em đọc là “chi phí”, tai em đâu có nghễnh ngãng tới mức vậy?_Rõ ràng em đọc “doanh thu” mà. Em thế này, thảo nào hôm nọ anh bảo đạp phanh đi, em lại đạp vào ga, bảo quẹo phải, em quẹo trái. Thôi, trả em đấy, anh không làm nữa.Tôi bị đụng trúng vào nỗi đau hôm trước đi học lái, đành cười hì hì cho qua chuyện, níu tay anh, thơm cái lên má anh để nịnh nọt._Thôi mà, ông xã. Còn một tý nữa thôi, đánh nốt cho em đi, chắc em nghĩ một đằng, nói một nẻo đấy._Nào, đọc tiếp đi. – Yoseob lườm tôi một cái, dịu giọng nói. Tôi lại buông tay anh ra, vừa cười vừa đọc._Kế hoạch tháng 12 năm 2014…Vợ chồng tôi yêu nhau vậy đấy~Đang hồi suy nghĩ, tôi lại quay ra bảo Yoseob._Mai anh được nghỉ hả?_Anh được nghỉ sáng mai._Vậy đêm nay chúng ta tâm sự nha?_Cái gì?_Thì… từ ngày em về tới giờ chúng ta chưa “quan tâm tìm hiểu nhau” lần nào._Ý em là làm “việc tốt”? – Yoseob gãi cằm, tôi rúm người lại._Em đâu có nói vậy.Thời gian đầu về đây, tôi quy ước với Yoseob là dù ngủ chung giường nhưng nhất định anh không được làm gì tôi, mặc dù chúng tôi đã là của nhau. Đừng nghĩ gì bậy bạ bởi thực sự từ sau đêm hôm đó tới giờ, Yoseob vẫn chưa động vào người tôi.Tôi : Chúng ta vẫn tìm hiểu, nếu ổn thỏa, 2 năm nữa em sẽ chính thức là bà Yang.Anh : 2 năm dài quá.Tôi suy nghĩ chốc lát : Vậy 1 năm.Anh : Em xem, giờ em đã 25 tuổi, nếu em chưa có chồng, em có hẹn hò với ai 1 năm rồi mới cưới được không? 3 tháng thôi.Tôi : *nhíu mày* Nhất định phải nhiều hơn 6 tháng, tính với thời gian em với anh kết hôn là đã hơn 2 năm. Vậy là đẹp. Quyết định vậy.Yoseob giậm chân phản đối, tôi mặc kệ. Tính sâu tính xa còn phải tính cho bản thân mình chứ, tôi nhất định phải trốn bằng được cái việc chăn gối, đã bảo đau muốn chết, ai muốn làm chứ.Thời gian đầu, khi ở nhà, tôi ăn mặc kín cổng cao tường, thường là áo pull, quần ngố, anh thường chép miệng bảo tôi chẳng quyến rũ chỗ nào cả, không hiểu sao anh lại đâm đầu vào. Tôi nhéo tai anh một cái, hếch mặt, tôi có điểm quyến rũ của riêng tôi. Đi ngủ, tôi mặc pyjama, anh cũng pyjama, mỗi người một chăn. Khi ngủ, tôi rất ngoan, thường không xoay ngang