Snack's 1967
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324712

Bình chọn: 7.5.00/10/471 lượt.

húng tôi sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này vào ngày hắn trả hết nợ cho tôi. Vậy đấy.

Chắc chắn hắn sẽ làm việc cật lực để trả nợ gia đình tôi càng nhanh càng tốt, uhm, dĩ nhiên, ai muốn lấy một đứa con gái đến mặt còn chả quen như tôi chứ, tôi còn không muốn nữa là.

Mà rốt cuộc hắn nợ tôi cái gì nhỉ? Tôi đâu có gặp hắn trước giờ? Có chăng thi thoảng tôi rảnh rỗi, mà thực ra là tối nào cũng rình twitter của hắn, có vậy thôi, tôi có đụng chạm gì tới cuộc sống thần tượng của super star Yang Yoseob đâu, tôi đâu có góp nhiều phần vào sự nổi tiếng tới độ này của anh ta đâu.

Lại nói, bây giờ so với cái thời tôi mới thích anh ta, thích thôi, thần tượng thôi, không phải yêu nhé, thì hắn đã nổi tiếng hơn gấp bao nhiêu lần rồi. Cái thời ban đầu, tôi nhớ follower của anh ta khoảng tầm gần 300,000 người, bây giờ đã là 1,5 triệu rồi, anh ta nổi nhất trong số 6 chàng trai của BEAST đó, nổi nhất đó.

Con người này, thi thoảng tôi nghĩ lại vẫn chẳng thể hiểu tại sao có nhiều fan tới vậy. Cái hôm tới nhà tôi, anh ta không trang điểm thì trông cũng ổn, nhưng đâu có tới mức thần thánh như fangirl vẫn hay nói chứ?

Nói chung là chả được nước gì, lại còn vô trách nhiệm. Uh, tôi bảo anh ta vô trách nhiệm đấy, vì ai bảo lần đầu vợ lạ nước lạ đất sang Hàn Quốc mà anh ta không tới đón ở sân bay chứ.

Liếc lên nhìn chiếc đồng hồ đang nhích dần tới con số 9, tôi lăn ra sofa, một ngày mới mới bắt đầu, có lẽ đêm qua cũng phải 2-3h sáng Yoseob mới được ngủ vì luyện tập nên không đón tôi được.

Tôi tốt bụng ngần ấy, lo nghĩ cho chồng ngần ấy cơ mà. Vậy mà anh ta sáng nay đã không ra sân bay đón tôi đấy. Mà thôi, tôi quảng đại lắm cơ mà.

Mải nghĩ, tôi thiếp đi ngay trên ghế sofa lúc nào không biết và tỉnh dậy khi nghe tiếng lạch cạch trong bếp. Chắc không phải trộm đâu vì cửa khóa chắc lắm mà.

Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ. Đã 6h tối, tôi bật dậy, chạy ngay vào bếp. Là Yoseob.

Sao tôi có cảm giác mình đang mơ nhỉ?

Chắc chắn tôi đã tự vả vào mặt mình mấy cái cho tỉnh hẳn và thấy đôi mắt đó nhìn mình.

_What’s up? (Sao vậy?)

_Nothing. (Không sao.) – Tôi nhún vai khi thấy hắn đang nấu mỳ. –(Đói sao?)

Yoseob không đáp, sự im ắng rợn người khiến tôi nghe rõ bụng mình đang réo lên vì đói và trong tâm trí bắt đầu có chút gì đó hi vọng anh ta sẽ nghe thấy và cho tôi một bát.

Trời rất biết cách phụ lòng tôi. Hắn lấy duy nhất một cái bát, đổ mỳ ra rồi bê ra bàn ăn ngon lành.

Tôi vẫn đứng đó trớ mỏ, tròn mắt nhìn.

Này, hắn có phải con trai không? Có phải chồng tôi không? Bình thường tôi nghĩ hắn gallant, có lần tôi xem fancam, hắn giơ quạt ra để quạt cho fan đỡ nóng, cũng đưa cả ghế cho hậu bối,… tóm lại tôi đã nhầm.

Hay tôi đang mơ nhỉ? Tôi lại lấy tay đập vào đầu mình.

CHAP 3 : QUYếT địNH (3)

Là thực. Tôi phải đối diện với sự thực đó là hắn hoàn toàn không quan tâm tới sự tồn tại của tôi.

Tôi xoay người bước vào phòng ngủ, mở vali lấy bánh ra ăn tạm, ít ra mẹ cũng chuẩn bị đủ cho tôi một chút lương thực trước khi tôi có thể quen với đồ ăn Hàn.

Hắn ăn xong thì mở cửa bước vào làm tôi giật mình suýt rơi mất cái bánh đang ăn dở.

_(Sao anh không…) – Tôi đang hét dở, chỉ trỏ vào cái cửa định bảo sao không gõ cửa thì thấy ngón trỏ của hắn cử động, ý như có chuyện muốn nói.

Hắn nghiêng đầu về phía phòng khách, tôi hiểu ý, bỏ nốt miếng bánh vào miệng, uống nốt chỗ sữa rồi bước ra.

Hắn đã ngồi chờ sẵn ở sofa, tay cầm cái bút, chỉ về phía ghế đối diện, chẳng nói gì.

Tôi yên vị ngồi xuống ghế, hắn đẩy một tờ giấy trắng và một cái bút cho tôi.

_(Viết tất cả những gì cô muốn khi sống chung vào đây).

Tôi nhìn hắn ái ngại. Dù gì hắn cũng là người nổi tiếng, chắc yêu cầu cũng nhiều lắm, tôi thấy hắn suy nghĩ lâu lắm và có lẽ là sắp viết ra một hàng dài dằng dặc kìa.

Tôi cũng nghĩ, rồi viết ra một loạt list tầm hơn chục cái cho tới khi cảm thấy đủ, lại còn thêm cả chữ “tobe continue…” vào cuối nữa rồi đẩy về phía hắn.

Tôi cười. Hắn nhìn tôi, cũng đẩy tờ giấy của hắn cho tôi.

Trên tờ giấy của hắn, tôi chỉ thấy mấy chữ.

“Private life”.

End chap 3

CHAP 4 : CUộC SốNG HôN NHâN CHíNH THứC BắT đầU :”)

Tự nhiên có hứng đặt tên cho các chap =))))

Chap 4

Tôi dám cá mình thực hiện “thiên chức” làm vợ quá tốt. Sáng tôi dậy giặt đồ bằng tay rồi cho vào máy giặt giũ và vắt khô, sau đó ăn sáng, lau dọn nhà cửa, đi chợ, nấu cơm trưa, rửa bát, chiều tối lại nấu cơm, rửa bát, tắm và ngày ngày lại quay qua quay lại đúng vòng ấy.

Nhưng là cho mình tôi. Sau khi viết xong cái yêu cầu chết tiệt đó, hắn còn ghét tôi cho tới chừng nào tôi với hắn còn ở chung.

Yoseob chỉ đưa tôi đi mua sắm quần áo. Mua sắm xong, hắn đưa tôi về rồi đi mất, nguyên tuần không về nhà, cũng không nói rõ lý do vì sao, chỉ đưa cho tôi một cái điện thọai mới, hình như là Iphone.

Tôi gọi cho mẹ chồng để hỏi xem tôi có thể đi học tiếng Hàn ở đâu, đi chợ mua đồ khó khăn quá, hơn nữa tôi cũng cần phải học để còn đi làm, tôi không thể ở nhà ăn không ngồi rồi mãi như thế này được. Mẹ hỏi tôi tại sao không gọi cho Yoseob, tôi nói không muốn phiền, mẹ thở dài rồi nói sẽ gọi cho hắn