Snack's 1967
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324750

Bình chọn: 9.00/10/475 lượt.

đâu).

Hắn “Ah” lên một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn tôi.

_It’s impolite to stare at a girl like that. (nhìn con gái chằm chằm như vậy là bất lịch sự đấy) – Tôi cảm thấy không thoải mái lắm với ánh nhìn đó nên đành phải thốt lên như vậy, đã bảo là tôi rất run rồi mà.

Hắn ngả người tựa ra sau sofa, dang hai tay, tư thế rất nhàn hạ rồi lẩm bẩm gì đó tôi không nghe được, hoặc bằng tiếng Hàn nên không hiểu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tôi không hiểu ý hắn là gì nên cứ ngồi vậy. Quả thực, tôi vẫn chưa thể hiểu được từ đâu mà chúng tôi thành như thế này. Tôi – fan của anh mà bây giờ lại thành vợ chưa cưới. Không, tốt nhất đừng cưới nhau. Tôi đã từng mơ rất rất nhiều lần trở thành người yêu hoặc vợ của con người ấy nhưng tất cả chỉ là mơ thôi. Hay tôi đang mơ nhỉ? Tôi véo má mình, cảm thấy hơi đau. Chẳng phải mơ.

Chúng tôi nếu lấy nhau thì sẽ không phải một mối quan hệ công khai, chắc chắn vậy, mà tôi không thích những gì không rõ ràng, cứ lén lút vậy sẽ rất mệt. Rồi việc anh là người nổi tiếng, áp lực,… từ ngày là fan, tôi đã cố gắng bỏ qua tất cả sự mệt nhọc ấy của anh mà tin rằng anh sống rất hạnh phúc. Bây giờ…

Hình như tôi đang mơ rất xa. Lấy hắn, làm vợ hắn tức là biết cả tỷ thói hư tật xấu mà bất cứ thằng con trai nào cũng có. À mà đúng rồi, hắn năm nay 25 tuổi, đúng như lời thầy bói, có bạn gái, nhưng lần này là lấy vợ luôn nha. Ôi thánh thần ơi. Hắn ngủ ngáy, rồi cả tá trò mà ngày nào tôi cũng được ông anh họ tiêm nhiễm vào đầu. Đối với tôi, bọn con trai xấu xí vô cùng, chỉ có con người này được thần thánh hóa lên nên trở thành một tượng đài sương gió không bào mòn nổi, tôi cứ nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh ánh sao nên hắn mới đẹp vậy thôi.

[LONGFIC'> YEOBOYA~ [CHAP 2 : GặP Gỡ'> (2)

Tôi không muốn lấy người này, hãy trả lại cuộc sống bình thường cho tôi. Mà chẳng phải mẹ tôi rất ghét nghệ sĩ sao? Suốt ngày thấy tôi ngắm nghía con người này, thấy chương trình ca nhạc nào có người này thì quên cả ăn mà ngồi nghe, mẹ tôi ghét lắm, rồi suốt ngày bảo mộng mơ mà sao bây giờ lại cho tôi cưới. Mà từ đâu mẹ tôi lại quen được hắn? Rồi…

Chắc hẳn hắn nằm nhắm mắt nhưng ti hí nên thấy tôi bấm bấm ngón tay và vẻ mặt suy nghĩ quá khó coi nên cười ầm lên làm tý nữa thì bị tôi phụt nước trà vào mặt, thế thì hỏng mất cái áo trắng rõ đẹp nhé. Mà nghĩ lại đúng là hắn cũng khá đẹp thật. Hôm nay không make up đó chứ? Không, da trắng lắm, mỗi tội mấy chỗ lốm đốm mụn, mắt một mí nhưng cũng khá to, cao hơn tôi một chút, nói chung là như những gì tôi thấy trên TV. Nhưng tóm lại hắn mới nhìn thấy mấy hành động kỳ dị đó của tôi.

Tôi tỏ vẻ chán nản thì mẹ gọi xuống ăn cơm trưa để họ kịp đi 12h trưa, về tới Hà Nội là lên máy bay về Hàn Quốc. Đột nhiên nghe lịch trình ấy tôi thấy thương bố mẹ hắn, hai bác cũng nhiều tuổi rồi mà đi đi lại lại như thế này vì thằng con trai cũng thấy khổ, còn hắn đi lại quen rồi còn gì, khổ gì nữa.

Bữa ăn mấy ông bố bà mẹ nói chuyện rôm rả mà chẳng cần hiểu ngôn ngữ, hắn cũng te tởn nói chuyện này chuyện nọ lắm, còn tôi thì im re. Tự nhiên thấy hắn đáng yêu thật, sau này mà làm vợ chồng thì như thế nào không biết.

Mà… mới có một lúc tôi đã bảo đồng ý lấy hắn là sao?

Vì hắn là Yang Yoseob ư? Không lý nàoooooooooooooo!

***

11 rưỡi đã ăn trưa xong, mấy ông bố bà mẹ lên phòng khách uống nước, phận làm con, lại là con gái như tôi nên đành dọn dẹp. Tôi cứ ngỡ cái con người ấy cũng lên phòng khách ngồi, ai ngờ đã giúp tôi dọn bát ra bồn rửa rồi lại còn ngồi lại ở bàn ăn cơm xem tôi rửa bát.

_I know you’re my fan. I saw your room. (Tôi biết cô là fan của tôi. Tôi thấy phòng cô rồi)

Tôi giật mình quay lại nhìn con người đang cắm mặt vào cái di động không rời nửa ly. Thực sự tôi không thích người khác vào phòng của mình lắm, tính hét lên nhưng nghĩ thế nào lại dịu giọng.

_Then… (Rồi sao?) – Tôi vẫn cố gắng tập trung rửa bát nhưng thực sự cái bát này khó rửa quá đi. Biết tôi là fan thì không cưới tôi hả? Càng tốt. Tôi muốn lấy một ông chồng Việt để có thể về thăm bố mẹ được thường xuyên và đỡ vướng rào cản văn hóa gì gì đó, mệt lắm. Với cả không phải đàn ông Hàn Quốc vừa gia trưởng, vừa vũ phu sao? Đánh tôi thì làm sao tôi chạy về nước được.

Hắn im lặng một lúc.

_We will live in Seoul. Parents bought a flat near my company. (Chúng ta sẽ sống ở Seoul. Cha mẹ hai bên đã mua một căn hộ gần công ty tôi.) – Và đứng ngay cạnh, dùng đôi bàn tay trần tráng bát hộ tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn hắn. Chưa kịp hỏi lý do vì sao thì hắn tiếp lời.

_I just want to repay. (Tôi chỉ muốn trả nợ thôi.)

Tôi chìm trong dòng suy nghĩ. Bố mẹ tôi không giàu có tới mức cho nhà hắn vay tiền nhiều tới vậy mà phải trả nợ. Vậy “repay” cái gì chứ? Mà lấy nhau rồi, sống ở Seoul vậy tôi thành đối tượng thất nghiệp hoặc ăn bám chồng à? Tôi không muốn, ở nhà nội trợ thì tôi sẽ già mất, tôi không muốn ra đường bị gọi là chị chồng đâu trong khi tôi kém hắn tận hơn 9 tháng liền.

[LONGFIC'> YEOBOYA~ [CHAP 2 : GặP Gỡ'> (3)

Ngày trước tôi đi học tiếng Hàn, cô giáo kể về chồng Hàn nghe đáng sợ lắm, cưới rồi, tôi dám cá tôi phải ở nhà ngày ng